Búp bê Santoro đến từ Tây Ban Nha; Set đồ nhập Mỹ chính hãng dành cho búp bê Paola Reina 14 inch các loại khác; Búp bê Em bé Tây Ban Nha. Búp bê em bé Marina and Paul đến từ Tây Ban Nha; Búp Bê em bé ANTONIO từ Tây Ban Nha; Búp bê em bé ASI đến từ Tây Ban Nha BÚP NGỌC TUÝP 20g. (5) 5.00 trên 5 dựa trên 5 đánh giá. (Đánh giá ngay) GIÁ: 12.000 ₫. Đã bán: 1228. Khuyến mại sập sàn tháng 10/2022: - Đơn 300k tặng Dầu gội 130k. - Đơn 500k tặng Gel tẩy tế bào chết 150k. Trang chủ. Danh mục. Giày Búp Bê Bé Gái. Miễn phí vận chuyển với hóa đơn trên 1 triệu ở Hồ Chí Minh. Miễn phí vận chuyển với hóa đơn trên 1.5 triệu ở tất cả tỉnh thành khác. Hỗ trợ đổi size Tại tất cả cửa hàng trong vòng 1 tuần! Miễn phí vận chuyển với hóa đơn Với giọng văn nhẹ nhàng, da diết và đầy day dứt, văn bản Cuộc chia tay của những con búp bê đã khiến cho người đọc cảm nhận được nỗi đau, sự mất mát mà hai anh em Thành và Thủy phải hứng chịu khi gia đình li tán. Từ đó gợi cho những người làm cha, mẹ phải suy Số điện thoại 3773699,(0276) 3.773.699 có địa chỉ tại ẤP KHỞI TRUNG, X.CẦU KHỞI, H.DƯƠNG MINH CHÂU, TÂY NINH. Chủ thuê bao TRẦN THỊ BÉ HAI cash. Cre Editor Bèng + Beta Thanhthanh111222 Trong lòng cậu như bừng lên một ngọn lửa, bản thân cậu bình thường cũng có tính cách hỉ nộ vô thường, nhưng lúc này lại không giống như vậy. Mà không giống chỗ nào, cậu cũng không biết. Tìm không ra nguyên nhân khiến bản thân bực bội khiến cho ánh mắt thiếu niên trầm xuống, khiến không khí trong phòng ăn âm trầm đến mức có thể chảy ra nước. Không ai nói chuyện. Cho tới lúc Tần Lương chú ý đến cánh tay trái Tần Lâu bị quấn thành chày gỗ, lông mày tức khắc nhăn lại, hỏi. "Tay con bị làm sao vậy?" "Quăng vỡ bình hoa, bị đứt tay." "Bình hoa? Cái gì bình hoa?" "..." Tần Lâu không vội vã mở miệng mà khẽ nâng mắt, cười như có như không nhìn về phía bàn dài đối diện. Tần Phù Quân biến sắc, tay nắm chặt dao nĩa đến mức khớp xương trắng bệch. Trên bàn ăn không khí càng thêm trầm xuống. Giằng co vài giây, Tần Lâu rũ mắt cười nhạo. "Trong phòng nghỉ ngơi giữa lầu hai đến lầu ba, hai cái bình hoa tôi nhìn không vừa mắt, cho nên liền quăng vỡ." "...Thật không?" Tần Lương như phát hiện điều gì đó, ông nhìn thoáng qua con gái, nhưng cuối cùng vẫn không nói im lặng cho qua chuyện này. Có sự xuất hiện của Tần Lâu, không khí trong phòng ăn buổi sáng đều duy trì dưới áp lực nặng nề. Ngồi phía đối diện, Tần Phù Quân một nhà bốn người đều không dám hé răng, Tống Như Ngọc cùng Tống Soái, hai chị em im như ve sầu mùa đông, bị Tần Lâu làm cho sợ hãi tới mức không ngóc đầu lên nổi. Một buổi cơm sáng lại giống như đang tra tấn. Tống Thư đại khái không bị ảnh hưởng chút nào bởi không khí ngột ngạt trên bàn. Chỉ ăn một chút như cũ, sau đó cô bé buông bộ đồ ăn xuống, an an tĩnh tĩnh giương mắt nhìn về phía Tần Lương. Tần Lương lộ ra nụ cười "Đi đi." Tống Thư đi xuống ghế dựa, đang đi xuống được một nửa thì bị túm chặt. Bé không kinh ngạc, cũng không phát ra tiếng, quay đầu nhìn người đang giữ chặt bé, Tần Lâu. Tần Lương cũng nhìn qua "Con giữ tay Thư Thư làm gì vậy?" Phòng ăn không một tiếng động. Người hầu đang đứng thu dọn bát đĩa cũng tự giác nhẹ tay nhẹ chân hơn, kiêng sợ* nhìn trộm Tần Lâu. * kiêng kị sợ hãi Trong lòng có bóng ma nên Tống Như Ngọc càng ngày càng bất an. Nhưng mà ngoài dự kiến của bọn họ, Tần Lâu chỉ liếc mắt một cái. Nhìn sơ qua các món ăn trên bàn, khóe miệng liền nói "Chỉ ăn có một chút như vậy, khó trách cắn người cũng không có sức." Cre Editor Bèng + Beta Linhbng929 Thời tiết rõ ràng là ngày nắng nóng, đêm gắt gỏng, nhiệt nóng được ve ở bên cửa sổ biết được mà kêu réo, khô nóng từ bên ngoài thổi vào cửa sổ phòng đang khép hờ, không khí nóng bức đến mệt mỏi cả người... Tống Thư ngược lại cảm thấy lạnh lẽo cả người. Khi Tống Thành Đồng nói chuyện với cô bé, trong mắt không che giấu nỗi sự phiền chán, xen kẽ trong mắt ông nhìn Tống Như Ngọc lại thấy rõ sự cưng chiều vô hạn. Những hình ảnh lung tung rối loạn cùng âm thanh vang lên trong đầu óc của cô bé lại càng đau đến phát run. Cô gái nhỏ lạnh đến nhịn không được run rẩy. Đợi đến khi được thiếu niên từ đằng sau ôm lấy. Tống Thư còn cắn lên cổ tay cậu, nhìn về phía cậu, vụng về cúi đầu cắn xuống muốn phát tiết cảm xúc. Thiếu niên cũng không mất kiên nhẫn, chỉ cười nhạo bé. "Búp bê Tây Dương chưa ăn cơm sao? Sao cắn lại không có một chút sức lực nào vậy?" "..." "Thì ra cô đối với vị ba ba rác rưởi kia, hận ý lại yếu ớt tới như vậy?" "..." Tống Thư một lần nữa cúi đầu dùng sức cắn mạnh xuống. Mùi máu tanh ngọt ngào tràn vào trong miệng, thiếu niên đang ôm bé cũng đau đến tê tái, hít khí lạnh một hơi, sau đó cô nghe thấy âm thanh cười trào phúng của cậu vang bên tai. "Đúng, búp bê Tây Dương phải như vậy mới đúng, làm cho đau đến nghiến răng nghiến lợi thì về sau càng khó quên được." "..." "Dù cho có chờ lâu cũng không sao cả, tôi với cô cùng nhau chờ. Đã đến lúc-" Thiếu niên kêu lên một tiếng rồi nở nụ cười, giọng cậu âm u lại lạnh băng như đá "Chúng ta nên làm cho bọn họ phải khóc. Bọn họ phải khóc vào lúc chúng ta muốn cười, khóc càng lớn càng tốt." "..." Tống Thư nghĩ người lớn nói không sai, Tần Lâu đúng là một người vừa điên vừa nguy hiểm, trong lòng cậu còn ẩn dấu nhiều vết sẹo cùng vết thương đang râm rỉ chảy máu. Nhưng cậu là kẻ điên duy nhất lúc ôm cô khiến cô cảm nhận được độ ấm. Mặc dù chuyện này đối với cậu không có quan hệ. ... Hậu quả của phát tiết cảm xúc thật là thảm thiết. Tống Thư đi theo phía sau Tần Lâu vào phòng tìm người hầu băng bó, sau khi dùng băng gạc quấn quanh tay đã đem tâm tình của cô trở lại, từ lúc chào đời đến nay bé con lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc "áy náy." Theo hành lang dài trải đầy thảm hoa sắc màu, bóng dáng thon gầy của thiếu niên, bên tay trái cổ tay áo kéo lên tới vị trí cổ tay, lộ ra làn da ở bên dưới trắng trẻo giống như màu trắng của men gốm sứ. Nhìn thấy được hai dấu răng nằm trên vị trí cổ tay, thực chói mắt. Ở hành lang màu nắng sáng, máu màu đỏ đậm theo đầu ngón tay chảy xuống thật kì lạ. Editor Văn VănBeta quynhnhuuu110997 Tần Lương có lẽ là đã quá quen thuộc với những thói hư tật xấu của đứa cháu này của mình, nên đối với sự bảo đảm của cậu hoàn toàn không yên tâm. Sau nhiều lần cân nhắc suy xét, cuối cùng vẫn là sắp xếp cho hai người trước tiên ở lại nhà chính trong một tuần. Tin tức này vừa ra, những người giúp việc trong nhà đều nhìn Tống Thư bằng ánh mắt bất mãn rất nhiều. Đương nhiên đó vẫn là công lao của Tần Lâu. "Thư Thư, nơi này tạm thời là phòng của con." Người giúp việc dẫn Tống Thư đi đến một góc của lầu hai, thu thập phòng ngủ. "Nhìn xem có thiếu đồ vật gì hay không, bất cứ lúc nào cũng có thể đề cập với dì." Tống Thư buông ba lô, lắc lắc đầu. "Nếu có chuyện gì thì nhớ liền đi đến phòng đối diện hành lang gõ cửa, con có thể tìm người khác giúp đỡ khi không có dì, được chứ?" "Vâng ạ." Giọng cô gái nhỏ không hề nghe thấy bất kì cảm xúc gợn sóng nào. Người giúp việc có chút không vui, chỉ là không thể hiện ra ở lời nói. "Vậy con trước nghỉ ngơi đi......Ồ, đúng rồi." Khi cô bước ra ngoài cửa đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại dặn dò"Thư Thư, lầu ba là của Tần Lâu thiếu gia, thiếu gia không cho bất kì kẻ nào trong nhà đi lên, cho nên không có vấn đề gì nếu con đi nơi khác, nhưng tuyệt đối không thể tiến lên lầu ba-nhớ rõ chưa?" "......" Tống Thư nhớ tới ở bên ngoài tòa nhà cũng đã thu được câu cảnh cáo"đánh gãy chân ném vào hồ bơi", không tiếng động gật đầu. Người giúp việc rời đi. Tống Thư đặt ba lô lên trên chiếc tủ thấp gần giường, ngồi bên mép giường một mình. Khả năng cách âm của căn phòng rất tốt, cho nên lúc này thế giới trong tai cô bé rất yên tĩnh, một chút âm thanh đều không thể nghe thấy. Yên tĩnh đến mức khiến cô bé cảm thấy hơi mờ mịt. Tống Thư lần đầu tiên phát hiện, thì ra chính mình cũng không giống bản thân cho rằng như vậy, đối với tất cả mọi người, sự việc, hoàn cảnh thích nghi đều không quan tâm ra sao cả. Nhưng khi cô bé rời khỏi nhà của chính mình đến một nơi hoàn toàn xa lạ và lạnh lẽo như vậy, cô bé cũng sẽ bất lực, hoang mang như một đứa trẻ bằng tuổi mình. Chỉ là những đứa trẻ kia sẽ khóc, sẽ nháo, cô bé sẽ không, cô bé luôn yên tĩnh giống như không tồn tại. Cho nên, không ai nhìn thấy hoặc nghe được. Nhiệt độ của máy điều hòa trung tâm khiến Tống Thư cảm thấy hơi lạnh. Cô bé kéo chăn ra và nằm xuống, sau đó chậm rãi mà cuộn mình lại. Căn phòng lại yên tĩnh một lúc lâu. Một bàn tay nhỏ trắng nõn vươn ra khỏi chăn. Nó móc lấy chiếc ba lô trên giường, sau đó thò tay vào và tìm thấy một khối Rubix............... Trong bữa tối, Tống Thư được người giúp việc dẫn ra khỏi phòng. Nhà ăn ở lầu một, từ thang lầu xuống dưới phải đi qua lối vào cùng phòng khách. Bên này Tống Thư đi xuống tầng một, sau lưng còn chưa tới kịp nắm lấy tay vịn từ cầu thang gỗ, liền nghe thấy lối vào truyền đến tiếng mở cửa. Không biết ai đã nói một câu. "Tống tiên sinh đã trở lại? Làm việc chăm chỉ ngay đi." "Ba ba!" Vài mét trước khi Tống Thành Đồng bước vào, Tống Như Ngọc đã từ ghế sofa trong phòng khách nhảy dựng lên, chạy thẳng về phía lối vào. Sau khi đôi giày da bước lên trên sàn nhà, một đạo thân ảnh xuất hiện ở ngã ba của lối vào cùng phòng khách-người đàn ông mở rộng vòng tay, khom người ôm lấy Tống Như Ngọc, đem tiểu cô nương trong lòng ngực mà nhấc lên, cười ha hả. "Ây da, con gái bảo bối của ba. Hôm nay ở nhà ông ngoại như thế nào? Có nhớ ba ba không?" "Nhớ........" "Ân, tại sao đôi mắt lại đỏ như vậy?" Người đàn ông ngừng cười, thanh âm trầm xuống"Có phải đã khóc qua hay không? Ai bắt nạt con?" "Là, là......." Tống Như Ngọc nghẹn ngào nửa ngày cũng không dám nói ra tên Tần Lâu, tiểu cô nương ủy khuất mà vùi vào trong lòng ngực của Tống Thành Đồng, thời điểm quay đầu trùng hợp thấy người đứng ở dưới cầu thang- Tống Thư. Đôi mắt của Tống Như Ngọc lóe lên những giọt nước mắt khó chịu. "Là Tống Thư! Hôm nay nó lại đến nhà ông ngoại, chính là nó bắt nạt con." Tống Thành Đồng sững sờ ngay giây đầu tiên khi nghe thấy cái tên đó. Sau đó ông nhíu mày lại quay sang nhìn người giúp việc, thấp giọng hỏi"Tống Thư tới?" "Dạ, Tống tiên sinh." "Hiện tại còn ở nhà?" "Ông Tần sắp xếp cho cô bé sống ở lầu hai-ây, ngài xem lối vào cầu thang, cô bé vừa mới đi xuống dưới." "......" Trước lời nhắc nhở của người giúp việc, Tống Thành Đồng quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới cô gái nhỏ đứng lặng lẽ ở lối vào cầu thang. Lông mày Tống Thành Đồng càng nhăn lại. "Ba ba!" Tống Như Ngọc ủy khuất mà kêu ông. "Hả?" Tống Thành Đồng nhanh chóng quay đầu lại, đầu cúi xuống chạm vào cái trán của tiểu cô nương"Đừng khóc bảo bối của ba, hôm nay ba ba mang cho con một món quà, không cần vì những chuyện nhỏ nhặt này mà không vui, được không?" "Quà, món quà gì a? Con thích thì mới được, nếu không thích thì ba ba phải mua lại một lần nữa cho con." "Được được được, đều nghe con gái bảo bối hết, không thích thì ba ba liền mua cho con một lần nữa........" Người đàn ông ôm tiểu cô nương trong lòng ngực, một bên vừa dỗ dành vừa hướng đến phía nhà ăn đi đến. Bóng dáng ông xa dần, thanh âm cũng không nghe thấy. Tống Thư đứng trước cầu thang, không chuyển động cũng không có thanh âm. Chờ khi đạo thân ảnh kia hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, cô bé mới từ từ rũ mắt xuống mà đi. Từ đầu đến cuối, người đàn ông đồng dạng cũng là ba của cô bé, chỉ liếc nhìn cô bé đúng một lần. Vẫn luôn cau mày. Giống như đang nhìn vào một thứ gì đó bị chính mình vứt bỏ lại chạy về tới, làm cho người ta chán ghét. Bị chán ghét là một việc phi thường đáng sợ đối với một đứa trẻ. Bởi vì khi các đứa trẻ còn chưa đủ hiểu chuyện, bọn họ đều sẽ cho rằng bị chán ghét là lỗi của chính mình. Rõ ràng không phải. Rõ ràng không phải. ***********Trên bàn cơm của Tần gia luôn rất yên tĩnh. Hôm nay nhiều thêm một vị "người ngoài", trong không khí yên tĩnh lại thêm một chút vi diệu. Trên chiếc bàn dài, Tần Lương ngồi ở ghế chủ vị, bên tay phải của ông là vợ chồng Tống Thành Đồng cùng Tần Phù Quân, ngồi ở giữa là chị em Tống Như Ngọc cùng Tống Suất. Là khách, Tống Thư ngồi một mình bên tay trái. Cô bé nghe người giúp việc từng đề cập qua rằng, thiếu gia Tần Lâu không thích ăn cơm cùng bàn với người khác, bữa cơm của cậu luôn được chuyên gia đặc biệt chuẩn bị và đưa lên nhà ăn trên lầu ba. - -Tần Lâu ở Tần gia có bao nhiêu khác nhau, rõ ràng là nơi này xa hơn nhiều so với sự khác biệt giữa tên của những người giúp việc. Có Tần Lương ở đây, một bữa tối ăn đến bình đạm yên tĩnh-Tống Như Ngọc dù muốn gây khó dễ cho Tống Thư, cũng không dám gây rắc rối trước mặt ông ngoại. Người một nhà nén giận, cất giấu sự chán ghét hoặc bất kì điều gì khác, ngay khi cô bé ở đây. Sau khi Tống Thư ăn một chút, bé đặt chén đũa xuống. Cô bé lặng lẽ mà ngước lên nhìn Tần Lương, cũng không nói chuyện. Đôi mắt vô cảm ở dưới ánh đèn lại phá lệ xinh đẹp, con ngươi mềm mại. Tần Lương cùng cô bé nhìn nhau, khó có khi lộ ra một chút ý cười"Con thế là ăn xong rồi?" Tống Thư gật gật đầu. "Con muốn ông đưa con về phòng sao?" Tống Thư lắc đầu, xuống ghế dựa, xoay người đi lên cầu thang. Nhìn bóng dáng cô bé, Tống Như Ngọc dùng sức mà nhai đồ ăn trong miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm"Một chút cũng không lễ phép!" Tần Lương thu hồi ánh mắt, liếc nhìn tiểu cô nương một cái. "Như Ngọc, ông đã dạy con bao nhiêu lần rồi? Không cần nghiêm khắc với người khác và nên tự biết kiềm chế bản thân. Sự việc buổi chiều, từ đầu đến cuối nguyên nhân đều do con, con nghĩ không ai cùng ông đề cập đến chuyện này sao?" Tống Như Ngọc vừa hoảng sợ vừa hoảng loạn mà nhìn xem ba mẹ của chính mình, sau đó vội vàng cúi đầu"Con xin lỗi ông ngoại.......Con sai rồi." "Nếu lại có lần sau, ông đem con đưa đi sống cùng với anh họ của con một tháng." Mặt Tống Như Ngọc lập tức bị dọa đến tái nhợt. "Ba........." Tần Phù Quân vội vàng nói hộ cho con gái. "Ba cái gì ba, nếu về sau Như Ngọc lại là cái tính tình ương ngạnh này, đó chính là bị con - người mẹ này thoát không khỏi liên quan đâu." Tần Phù Quân mở miệng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, đem lời nói nuốt trở về. Cô oán độc mà nhìn thoáng qua phía cầu thang. Tống Thư ở trong một phòng ngủ thứ hai trên tầng hai, không có phòng tắm riêng trong phòng ngủ và có hai phòng tắm chung ở hai bên tầng hai. Sau khi thời gian ăn tối trôi qua, nghe ngoài cửa giọng nói của người giúp việc cũng dần dẫn nghỉ ngơi. Tống Thư vừa mới đi ra phòng tắm ở phía bên kia của cầu thang. Chỉ một lát sau cô bé đi ra, vừa qua khỏi cầu thang, liền nghe thấy hai giọng nói ở chỗ ngoặt phía trước- "Bạch Chúc ban đầu có cổ phần trong công ty, hiện tại Tần Lâu cùng con gái của cô ta qua lại rất gần nhau, ông kêu tôi yên tâm như thế nào đây?" "Có cái gì đâu? Hai đứa trẻ mà thôi." "Đứa trẻ? A, hôm nay ông chưa phát hiện thái độ của Tần Lâu đối với tôi đâu!" "So đo với một đứa trẻ 11 tuổi, bà không cảm thấy nhàm chán sao?" "Ông không hiểu, không phải tôi cùng với cậu ta so đo! Ba mẹ cậu ta chết sớm như vậy, hiện tại Tần gia chỉ có một mình cậu ta độc đinh, hơn nữa ba tôi vốn dĩ đối với đứa con này cùng con dâu chết luôn luôn tồn tại áy náy.........Về sau sản nghiệp của Tần gia khẳng định hầu hết đều sẽ lọt vào trong tay của kẻ điên này! Hiện tại cậu ta cùng Tống Thư gần gũi, ông nói tôi có thể không thèm để ý sao?" Giọng nói rất gần. Là Tần Phù Quân và Tống Thành Đồng. Tống Thư dừng lại trên tấm thảm mềm mại của lối đi dạo, cô bé quay trở lại cầu thang. Chần chờ một giây giữa lên và xuống, cuối cùng Tống Thư bước lên cầu thang dẫn đến tầng ba, sau đó đi vào bóng tối của bục giữa. Tống Thư không muốn cùng bọn họ chạm mặt, chỉ có thể chờ bọn họ đi qua. Âm thanh giữa hai người nói chuyện ngày càng rõ ràng hơn. Sau đó, cô bé nghe được giọng nói của ba mình. Lần đầu tiên cách cô bé gần đến như thế. "Phù Quân, bà đừng nghĩ nhiều như thế. Tôi nghe những người giúp việc trong nhà nói về sự việc buổi sáng, Tần Lâu chỉ xem con bé như một món đồ chơi mà thôi, chờ hứng thú ban đầu qua đi sẽ phiền chán liền a-cậu ta không phải vẫn luôn như vậy sao?" "Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy không yên tâm." "Nếu bà thật sự lo lắng, tôi sẽ nói chuyện với ba vào ngày mai, liền nói Tống Thư không muốn sống cùng với Tần Lâu, để cho con bé đi trường học nội trú-về sau, bà sẽ không bao giờ gặp lại con bé nữa, như vậy ổn rồi chứ?" "Ba có thể tin được không?" "Tống Thư là con gái của tôi, tại sao tôi nói, ba không tin được chứ?" "Ông nói những lời hay như thế không phải là để dỗ dành tôi chứ? Ông nói câu kia quả thật đúng, rốt cuộc Tống Thư cũng là con gái của ông, ai biết ông có thể hay không thầm đau lòng cho con bé?" "Phù Quân, chúng ta đã kết hôn bao nhiêu năm mà bà còn không tin tôi? Ở trong lòng tôi chỉ có Như Ngọc cùng Tiểu Suất mới được xem là con tôi." "Còn Tống Thư thì sao?" "Tống Thư? Nếu không phải ba coi trọng Bạch Chúc, tôi nào muốn nhìn thấy hai mẹ con nó cơ chứ-" "Bang!" Chiếc bình hoa trên góc bàn vô ý thức bị thân hình lui lại nửa bước của cô bé đụng vào một cái, vẫn luôn lăn đến chân tường. "Rầm." Bình hoa bị đụng vào vỡ ra, nát đầy đất. Biểu cảm của hai người dừng lại ở cầu thang lập tức biến đổi. Tống Thành Đồng lạnh giọng quát"Ai!" "........" Tống Thư trong bóng tối chậm rãi lui lại một bước, cô bé nắm chặt tay, đầu ngón tay lạnh ngắt. Tống Thành Đồng bước lên cầu thang, sắc mặt khó coi"Nếu lại không ra, tôi-" "Bang!!" Trong bóng tối của bục còn lại, đột nhiên bay ra một chiếc bình hoa khác, hung hăng mà đập mạnh vào trên tường cầu thang dưới bục. Tần Phù Quân sợ hãi đến mức kêu lên thất thanh. Tống Thành Đồng giống nhau đều thay đổi sắc mặt. Sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng cười âm trầm của thiếu niên trên lầu trong bóng tối- "Ở đây, tôi, lăn." "Tần......Tần Lâu?" Khuôn mặt Tần Phù Quân đột nhiên trở nên trắng bệch, cô vội vàng giữ chặt Tống Thành Đồng đang muốn phát hỏa, bước nhanh rời đi. Không khí tĩnh mịch. Rèm cửa sổ sát đất của cầu thang bị thiếu niên một tay kéo ra, ánh trăng chiếu xuống. Dưới ánh trăng. Một tay khác của thiếu niên gắt gao che lại miệng của cô gái nhỏ, đem người giữ đến trước bàn thấp. Ngay sau khi xác định được người đã đi rồi, thiếu niên quay đầu lại, tầm mắt cũng rơi xuống. Khóe miệng cậu ta cong lên, khom người trào phúng trước đôi mắt của cô gái nhỏ. "Việc nghe lén là không tốt, cô là "búp bê Tây Dương" làm bằng chỉ du mộc hay sao?" "......." Tống Thư không nói gì. Thiếu niên buông lỏng tay ra. Trên thực tế, việc hắn che hay không che hiệu quả không khác nhau lắm, cô bé đều sẽ không nói, cũng sẽ không giãy giụa. Cô gái nhỏ so với ban ngày mà cậu nhìn thấy đều giống nhau thật yên tĩnh, con ngươi cũng trống rỗng, hoàn toàn giống như một con búp bê không có cảm xúc. Nhưng lúc này lại bất đồng. Bên trong con ngươi trống rỗng lúc này đang cất giấu sao Hỏa cực nóng và cả sự lạnh lẽo. Chỉ là không ai sẽ thắp sáng nó. Cho nên nó mới cháy một cách âm thầm mà cô độc, không có chuyển động, không có ai phát hiện, cũng không có bùng nổ. Mà cậu bé lại biết hướng dẫn, lửa và dây thừng ở đâu. Thiếu niên cười rộ lên, mắt thấp xuống, phóng túng cùng điên loạn trong giọng nói gần như không thể che dấu được. "Ây da, búp bê Tây Dương, ba của cô đem cô ném đi à? Giống như ném một thứ rác rưởi. Ông ta ước gì cô cùng mẹ cô chết hết ở bên ngoài, vĩnh viễn đừng làm cho ông ta thấy a." "....." "Đối với rác rưởi, chắc ông ta cũng không phiền chán tới vậy đi? Rõ ràng tôi nhìn thấy ông ta đối xử rất tốt với Tống Như Ngọc. Vậy nên cô không phải là con gái của ông ta à?" "......" "Vấn đề này tôi cảm thấy thích hợp nhất là đi hỏi một chút mẹ của cô. Bạch Chúc, dì Bạch đúng không? Để tôi suy nghĩ lại, tôi có thể đi tìm người hỏi số điện thoại của dì, xem mẹ cô có cái nhìn gì đối với chuyện này không?" "......." "Nếu cô không có ý kiến gì, tôi đây đi hỏi." Thiếu niên ngồi dậy, giả bộ phải đi. Trước sau, người câm - Tống Thư đột nhiên chuyển động. Cô bé bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay của thiếu niên, kéo tới liền một ngụm hung tợn mà cắn tới. "Tê." Cậu bé hít một hơi và thở ra khí lạnh. Trong con ngươi đen nhánh đó một chút cũng không ngoài ý muốn, thậm chí còn tràn đầy nụ cười vì thực hiện được. Mùi máu tươi vọt vào khoang mũi dọc theo miệng chảy xuống lập tức gọi lại Tống Thư đang mất lý trí. Lần đầu tiên trong ánh mắt cô bé xuất hiện cảm xúc hoảng loạn. Tống Thư theo bản năng muốn rút lui, lại bị thiếu niên cúi người xuống đến trên bàn. Cô bé cắn cổ tay thiếu niên, cảm giác dòng máu ấm áp lại tanh ngọt chảy vào trong miệng. Mà cậu bé một chút cũng không quan tâm, từ phía sau ôm lấy cơ thể lạnh băng, run rẩy đến tức giận của cô bé. Thiếu niên cúi đầu cười nhạo. "Không ăn cơm sao búp bê Tây Dương? Có thể hay không dùng thêm sức lực a?" hệ liệt Biến tấu đồng thoại 3 đổi mới 2006-12-14 Nàng, Khang Tích , nãi quảng hải minh hô mưa gọi gió đại tiểu thư, nhân xưng ngọt người chết không đền mạng “Tiểu Điềm Điềm”, Tươi cười vũ trụ siêu cấp vô địch điềm mỹ, tiếng nói kiều nhu nhưng so sánh hoàng anh xuất cốc, người nghe đều bị chân mềm, Nàng dùng này hai chiêu tung hoành hắc bạch lưỡng đạo, lừa  ách, là thu phục không ít người tâm, Nhưng này vẻ mặt khốc dạng Dương Hạo lễ thế nhưng đối nàng này hai hạng vũ khí sắc bén thờ ơ? Ân, này nhưng thú vị, nàng đến hảo hảo nghiên cứu một phen Này kiều tiếu tiểu nữ sinh là không có việc gì làm sao? Cả ngày ở hắn bên người bô lô ba la, không hưởng ứng nàng cũng hãy còn nói được cao hứng, hoàn toàn không bị hắn người xấu mặt dọa chạy, Mỗi ngày kỵ xe đạp truy hắn xe máy không chê mệt, hiện nay còn chạy đến nhà hắn cùng người nhà của hắn ăn khuya bác cảm tình! Nàng như thế tích cực tiếp cận hắn rốt cuộc muốn làm sao  a? Muốn đem hắn giới thiệu cho tay nàng khăn giao?! Hừ hừ, ở đem bờ môi của hắn đương điểm tâm ngọt ăn sạch sẽ lúc sau, nàng đừng nghĩ sát sát miệng liền chạy lấy người…… Tags 1v1 HE Hiện đại Hoan hỉ oan gia ngon tinh Ngọt sủng Nguyên sang nu chu Tây huyễn Tình cảm Mar 27, 2022"Búp bê" dưới giếng nước Ngày 10/3/2015, trời về chiều muộn cũng là thời gian cần cho lợn ăn, ông Trần Văn L., ở thôn Tống Xá, xã Thái Thịnh, huyện Kinh Môn, tỉnh Hải Dương thong thả đi sa Domain Liên kết Bài viết liên quan Búp bê tây dương Xuyên thành búp bê Tây Dương lúc sau Nam hài một kích động, vì thế búp bê Tây Dương mảnh khảnh cánh tay "Răng rắc" một tiếng, nàng nhẫn, tiếp tục nhẫn…… Thẳng đến sau lại, búp bê Tây Dương Allie cuối cùng bạo phát. Allie Thân ái chủ nhâ Xem thêm Chi Tiết Búp bê Tây Dương mỹ nhân ngư Audio - Quất Thiên Nại Búp bê Tây Dương mỹ nhân ngư audio, Mới Cập Nhật Chương 0021, hệ liệt Biến tấu đồng thoại 3 đổi mới 2006-12-14Nàng, Khang Tích , nãi quảng hải minh hô mưa gọi gió đại tiểu thư, nhân xưng ngọt người Xem thêm Chi Tiết Chương 76 Búp bê Tây Dương và gấu nhỏ. Read Chương 76 Búp bê Tây Dương và gấu nhỏ. from the story ĐM-EDIT-Phần 1 BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC NĂNG LƯỢNG CAO!!! by ThitThanTien Biu Biu Biu with 2,040 rea... Xem thêm Chi Tiết Chương 50 Búp bê Tây dương đẫm máu Chương 50 Búp bê Tây dương đẫm máu. Truyện chỉ được up trên Wattpad và Facebook của Bí, những nơi khác là ăn cắp nha bà con~ Quái vật suy yếu tê liệt ngã xuống mặt đất, ánh mắt ngoan độc vừa định nói Xem thêm Chi Tiết Khiếp sợ! Bourbon mê chơi búp bê Tây Dương 4 days agoĐệ nhất bức ảnh, tuổi trẻ Bourbon ăn mặc thường phục, ôm một con tóc vàng mắt xanh búp bê Tây Dương cấp chải đầu. Đệ nhị bức ảnh, hiện tại Bourbon cùng mặt khác bốn cái còn không có người đầ Xem thêm Chi Tiết Thổ Hào Hệ Thống Ở Đô Thị - Chương 27 tiểu nha muốn búp bê Tây Dương ... Này búp bê Tây Dương đến mua, cần thiết mua! Tiểu nha vốn dĩ liền thích, nghe được Dương Hạo nói muốn mua cho nàng, nàng đầu tiên là tặc lưu lưu nhìn nhìn Ninh Tĩnh Như, nhìn thấy chính mình mommy khô Xem thêm Chi Tiết Dấu Cắn - Chương 1-1 Kẻ điên và "búp bê Tây Dương" 1 1 Chương 1-1 Kẻ điên và "búp bê Tây Dương" 1 1 Mấy chương nào edit quá nhiều từ, dài hơn 4000- 5000 từ tụi mình sẽ chia làm 2 phần để đăng. Mùa hè, năm 2004. "Thư Thư, cô hỏi con một vài câu hỏi sa Xem thêm Chi Tiết Dấu Cắn - Chương 3-1 Kẻ điên và "búp bê Tây Dương" 3 1 Hạt lưu hương xả vải giúp đánh tan vết bẩn và cho quần áo mùi thơm cực dễ chịu, lưu hương suốt cả ngày! "Đúng, búp bê Tây Dương phải như vậy mới đúng, làm cho đau đến nghiến răng nghiến lợi thì về sau Xem thêm Chi Tiết Dấu Cắn - Chương 3-2 Kẻ điên và "búp bê Tây Dương"3 2 Chương 3-2 Kẻ điên và "búp bê Tây Dương" 3 2 Editor Bèngg. Trong lòng cậu như bừng lên một ngọn lửa, bản thân cậu bình thường cũng có tính cách hỉ nộ vô thường, nhưng lúc này lại không giống như Xem thêm Chi Tiết Dấu Cắn - Chương 2-2 Kẻ điên và "búp bê Tây Dương" 2 2 Chương 2-2 Kẻ điên và "búp bê Tây Dương" 2 2 Tần Lương có lẽ là đã quá quen thuộc với những thói hư tật xấu của đứa cháu này của mình, nên đối với sự bảo đảm của cậu hoàn toàn không yên tâm. Sau Xem thêm Chi Tiết

búp bê tây dương