Tức Phụ Cùng Thương Chương 7 Chương trước Chương tiếp Ngày hôm đó vẫn chưa xách được súng thật đạn thật ra trận. Trình Cố khẽ cười, đẩy Tạ Chinh về mạn giường, đè vai ấn hắn ngồi xuống. Anh quỳ một gối xuống giữa hai chân Tạ Chinh, ngẩng mặt nói với hắn: "Bây giờ không được." Tạ Chinh nhìn sâu vào mắt của anh, không nói một lời. "Lần sau đi."
Sáng 17/10, tại Trụ sở Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính đã tiếp Thượng nghị sỹ, đồng Bộ trưởng phụ trách Thương mại và Sản xuất Australia Tim Ayres nhân dịp Bộ trưởng sang Việt Nam đồng chủ trì Diễn đàn cao cấp OECD-Đông Nam Á 2022. Tại buổi tiếp
Dù không hề đau đớn, không hề rơi một giọt máu nào nhưng hình phạt này vẫn có sức sát thương vô cùng lớn đối với những người phụ nữ. Trong thời phong kiến cổ đại Trung Quốc, địa vị của phụ nữ trong xã hội vô cùng thấp kém bởi đó là một xã hội trọng nam
Tức Phụ Cùng Thương Chương 3 Chương trước Chương tiếp Trước khi gặp Trình Cố, Tạ Chinh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có lúc yêu một người đàn ông. Mà sau khi quen Trình Cố một thời gian rồi, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nảy sinh tình cảm với vị đội phó ồn ào đáng ghét kia. Ấn tượng đầu tiên Trình Cố cho hắn là đẹp trai chói mắt.
Tin tức sự kiện; Hoạt động Xã hội; Hoạt động Xã hội; Chùm ảnh lực lượng Cảnh sát cơ động khẩn trương giúp dân khắc phục hậu quả bão số 4. 28/09/2022. Bão số 4 là cơn bão rất mạnh, có phạm vi ảnh hưởng rộng. Sau khi đổ bộ vào các tỉnh miền Trung, mặc dù
cash. Quãng thời gian Trình Cố đột nhiên biến mất là khoảng thời gian khó khăn nhất đời Tạ Chinh, bây giờ nhớ lại vẫn có cảm giác cứ như bị luồng khói dày đặc quấn lấy yết hầu, vô cùng khó hành động đặc biệt làm những nhiệm vụ mà những đơn vị bộ đội khác không làm được, đa số là những nhiệm vụ có độ bảo mật vô cùng cao, lúc thực hiện cũng chỉ phái đi vài người, đôi khi chỉ có một người đơn thương độc mã, một mình mạo con át chủ bài của đội, số lần Trình Cố một mình chấp hành nhiệm nhiều nhất, trung bình hai năm một gần đây nhất, là lúc Tạ Chinh mới vừa 22 đó hai người xác định quan hệ "nửa người yêu nửa người tình" không lâu, số lần làm khá nhiều, hầu hết là Trình Cố chủ động cầu hoan, cưỡi trên người Tạ Chinh, trong thân thể ngậm lấy cậu hai nhà Tạ Chinh, vừa nhún lên nhún xuống còn không quên bóc mẽ các thói xấu nho nhỏ trong lúc huấn luyện của thường làm một lúc là anh xuống dưới, Tạ Chinh thân nhọc lòng mệt, nhưng cũng vô cùng hưởng thụ loại dằn vặt nhiên một ngày nọ, không thấy Trình Cố đâu Chinh chạy đến phòng làm việc của đội trưởng hỏi mới biết Trình Cố bị phái đi làm một nhiệm vụ tuyệt thường thay Trình Cố quản lý công vụ trong đội, Tạ Chinh biết rõ rằng ai ở căn cứ chờ lệnh, ai đang bên ngoài làm nhiệm vụ, điểm danh hết thì hành tung không rõ chỉ có một mình Trình nay Tạ Chinh chưa từng lo lắng cho ai như đặt tảng đá trong lòng như vậy, hắn lần thứ hai tìm đội trưởng, ông ta giải thích qua loa rằng nhiệm vụ lần này là tổng bộ lệnh xuống, bên quân khu chọn đích danh Trình Cố, họ cũng cử người đi cùng nên không cần quá lo đó Tạ Chinh còn chưa biết có tiền lệ một mình làm nhiệm vụ, đội trưởng nói cũng có lý, nhưng hắn không nghĩ tới là Trình Cố đơn thương độc mã ra nước tháng sau, Trình Cố hoàn thành nhiệm vụ, đem theo vết thương chằng chịt trở về, cũng may cũng không có vết thương nào trí mạng. Tạ Chinh đau lòng, bỏ cả huấn luyện, cả ngày túc trực bên Trình Cố, thay thuốc rửa mặt, đút cơm xoa bóp, toàn bộ tự mình làm. Trình Cố biết không thể nói chi tiết, cũng hiểu tốt nhất không nên cho đồng đội biết mình một mình chấp hành nhiệm vụ, mấy lần trước đều nhịn được, chỉ có lần này lúc nào cũng có Tạ Chinh bên cạnh, lúc vết thương khá hơn liền không nhịn được, khoe mẽ với Tạ Chinh rằng mình thật lợi hại, vô tình nói lộ hết, nói cả "Chỉ có mình tôi" mặt Tạ Chinh nháy mắt khó coi vô cùng, đang muốn nổi giận, Trình Cố lại phản ứng cực nhanh mà ôm chặt lấy eo Tạ Chinh, mặt chôn ở lồng ngực hắn, vừa làm nũng vừa nói lý "Lão Trương bảo tôi ngậm chặt miệng, tôi vốn đang ngậm chặt lắm ấy, nhưng ai bảo cậu là bạn trai nhỏ của tôi, tôi lập công lớn trở về, rất là muốn chia sẻ với cậu nên mới không nhịn nổi mà khoe ra chứ. Không được giận nhé, nhiệm vụ này phải làm mà, chúng ta đều mặc quân trang, cậu phải hiểu cho tôi, tôi cũng phải hiểu cho lão Trương chứ."Một câu này đem lửa giận của Tạ Chinh nén xuống, mà lại đau lòng hơn nhiều, cứ nghĩ tới Trình Cố nửa tháng này làm sao đi qua bom rơi đạn lạc, bao nhiêu lần đối mặt với sinh tử, khí lạnh hóa thành cây kim, từ lòng bàn chân đâm vào xương ôm chặt Trình Cố, lâu rất lâu chẳng nói một nhập tổ hành động đặc biệt có nghĩa là trách nhiệm, có nghĩa là lúc nào cũng có thể chết, hắn không có cách nào mà nói "Lần sau đừng làm loại nhiệm vụ này ", "nếu phải đi nhớ mang em theo".Hắn chỉ có thể hôn cái trán băng bó kín mít của Trình Cố, cật lực khống chế thanh âm run rẩy, nói "Nếu như còn có lần sau, trước khi đi anh phải cho em biết."Trình Cố hiếm thấy ngoan ngoãn, tựa trên bả vai hắn cà cà, nói "Được."Sau hai năm, Tạ Chinh cũng lập không ít công lao, lúc cùng Trình Cố kề vai chiến đấu hắn đã có xu thế áp đảo nghĩ rằng, nếu như lần sau lại có thêm nhiệm vụ nhất định chỉ có một người làm, hắn mạnh hơn Trình Cố thì nhiệm vụ kia sẽ do hắn phụ nhiệm vụ không phải cứ hơn thua là được, ai đi ai ở không phải tự mình quyết, ngay cả lão Trương cũng không có quyền lên có nhiệm vụ mới, cấp trên vẫn cứ chỉ định Trình Chinh còn chẳng biết rằng có nhiệm vụ —— nếu như Trình Cố không chủ động nói cho hắn khi đi, Trình Cố cùng Tạ Chinh làm một trận sảng khoái, Tạ Chinh thấy có chút lạ, Trình Cố gọi tên hắn, rên rỉ khiến hắn muốn phun máu mũi, anh từ trước đến giờ thích chủ động nhưng mà sẽ không chủ động đòi làm lần nữa, lần này còn không cho Tạ Chinh rút đến kiệt sức, lúc nằm cùng nhau tận hưởng dư vị, Trình Cố mới chậm chạp nói "Tôi phải đi làm nhiệm vụ một mình."Sông lưng Tạ Chinh như bị điện giật, tỉnh táo ngay lập Cố đạp đạp nhẹ chân hắn, động viên "Đừng lo lắng, trước đây tôi đồng ý với cậu nên mới nói một tiếng đấy. Cậu đừng lo cho tôi, trước khi cậu đến đây một mình tôi đã làm ba lần rồi, chẳng phải đều sống sót trở về à. Tôi sẽ không chết ở ngoài đâu, nếu mà phải chết ấy thì tôi thà bị cậu chịch..."Một chữ cuối cùng, bị môi hắn thô lỗ chặn lại bên Chinh không thể ngăn cản Trình Cố, bao nhiêu lo lắng đều đặt trong nụ hôn cho là Trình Cố sẽ bay trực thăng đến đón Trình Cố đi, trong một tháng đó, thế giới lại như mất đi Trình Cố. Tạ Chinh không có cách nào không nhớ Trình Cố, mà hắn cũng có nhiệm vụ phải Chinh không nhớ nổi đã vượt qua quãng thời gian đó thế nào, chỉ nhớ đó là khoảng thời gian âm u hỗn loạn, gió lạnh từng cùng đồng đội trở về vì hắn bị thương nhẹ một chút. Sau khi về, câu đầu tiên hắn hỏi là tin của Trình Cố, đội trưởng không nói tỉ mỉ, nhưng sắc mặt nghiêm nghị, nói Trình Cố có khả năng đã gặp nạn sắp điên rồi, sắc mặt biến đổi chẳng còn một tí máu nào, hung bạo như La Sát nắm lấy cổ áo lão Trương, gằn từng chữ mà hỏi "Trình Cố ở đâu?"Cùng ngày hôm ấy, tổng bộ phái ra đội tiếp viện tinh nhuệ, Tạ Chinh được đặc phê lên đường cùng đi tiếp ngày sau, hắn ôm Trình Cố đang hôn mê sâu từ rừng rậm nước X ra vết thương của Trình Cố cũng không trí mạng, nhưng bởi vì thời gian dài không được cấp cứu, kiệt sức đến cực điểm, dùng lượng lớn thuốc men cũng chưa tỉnh ngày đó, Tạ Chinh hoảng loạn bất thường, hắn giống như Trình Cố đang hôn mê nằm kia chẳng cần biết thời gian Trình Cố tỉnh lại, đã cách lúc được cứu một Cố nhìn ra Tạ Chinh gầy đi nhiều, ngón tay mò mẫm đến trước mắt hắn, cười nói "Tạ Chinh, nhìn cái bộ dạng tiều tụy của cậu này, còn có thể làm tôi sướng không đấy hả? Không lên được thì lần này đến lượt tôi nhé."Tạ Chinh khóa trái cửa, lại kéo kín rèm, phòng bệnh đang sáng sủa bỗng nhiên tối này, Tạ Chinh làm so với bất cứ lần nào trước đây đều tàn nhẫn hơn, hắn đã không cách nào khống chế chính mình, đáy mắt đỏ như máu là vẻ mặt Trình Cố vừa đau đớn vừa say mê, bên tai là tiếng rên rỉ kích tình của Trình Cố, trong đầu một lần một lần tua lại lời chưa nói hết của Trình Cố trước lúc rời đi ——"Tôi thà bị cậu chịch..." hết lý trí rồi, Tạ Chinh thật muốn nói được, vậy thì như anh người mất hết lý trí, cứ như mãnh thú chỉ biết khát khao quấn quýt, cho đi tất cả, rồi lại đòi nắm giữ vào lòng bàn Chinh chôn ở nơi sâu nhất, cắn rách môi Trình Cố, đem hết tình yêu lẫn dục vọng trút Cố than nhẹ nói "Đừng nhúc nhích, đừng ra ngoài, ở với tôi một lát đã."Tạ Chinh hôn lên mắt anh, "Em vẫn luôn ở đây."Trình Cố từ từ khôi phục, Tạ Chinh chăm sóc anh nửa bước không rời, chưa bao giờ phát hiện Trình Cố có thái độ gì bất duy nhất là lúc Trình Cố hỏi bây giờ là tháng mấy ngày mấy Chinh nói thời gian, Trình Cố nhíu mày suy nghĩ sau đó trắng bệch mặt, rồi lại bình tĩnh rất Chinh hỏi "Làm sao vậy?"Trình Cố cười nói "Không có gì, phá giới.""Phá giới?""Cậu là cầm thú à, tôi yếu như thế này rồi mà vẫn còn xuống tay được!"Tạ Chinh lúc này mới nhớ, theo quy luật của Trình Cố, ngày đó rơi vào ba ngày tuyệt đối không ba tháng một lần lại có vài ngày cấm dục kỳ lạ như vậy, vừa vặn vào ngày hôm Chinh có chút bận tâm, Trình Cố lại lập tức khoát tay nói "Thôi, tôi cũng không trách cậu, cầm thú thì cầm thú đi, chúng ta cầm thú lớn không mắng cầm thú nhỏ."Thời gian dưỡng thương trôi qua rất nhanh, khoảng nửa tháng sau, Trình Cố đã hồi phục sức sống, nhưng bác sỹ vẫn dặn dò phải nghỉ ngơi thêm, cả lão Trương cũng không yên lòng, Trình Cố không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngồi ngốc trong phòng Chinh không thể luôn luôn ở bên cạnh anh vì trong đội có quá nhiều việc, hắn chỉ có thể chạy qua lại hai ấy, sáng sớm hắn đến phòng bệnh cầm quần áo bẩn của Trình Cố đi giặt, còn dặn anh trưa cùng nhau ăn cơm, buổi trưa đến thì phòng bệnh đã không một bóng người.
Từ chương này tình cảm của công đã xác định là thụ rồi, nên tớ thay xưng hô là anh - em nhé Từ năm 21 đến năm 24 tuổi, trong ba năm này, Tạ Chinh và Trình Cố ngoài quan hệ đồng đội, bạn cùng phòng, còn có thêm một quan hệ nữa —— bạn là "bạn giường", cũng không đúng lắm, bạn tình chỉ coi trọng thể xác, không lo lắng, không nói chuyện tình cảm, làm xong vỗ mông rời đi. Cơ mà Tạ Chinh biết cảm xúc của mình với Trình Cố đương nhiên không phải lần đầu tiên tiến vào bên trong Trình Cố, Tạ Chinh đã cảm nhận được một loại trách Cố biết được thì cười lớn, gối đầu lên đùi hắn nằm dài ra, ngón tay mân mê cằm hắn nói "Tôi không phải con gái, cần cậu chịu trách nhiệm cái gì chứ? Cưới tôi về nhà nuôi sao? Cậu nghèo như vậy, không bằng tôi nuôi cậu đi."Tạ Chinh chưa bao giờ nói với Trình Cố về gia thế của mình, hồ sơ cũng không công khai cho mọi người biết. Trong trường quân đội trước đây của Tạ Chinh có không ít học viên đến từ tầng cuối của xã hội, Tạ Chinh quan sát thói quen cuộc sống của họ, học dáng vẻ đó, lúc đến tổ hành động đặc biệt thì hoàn toàn không còn thái độ công tử bột, lúc huấn luyện cũng đặc biệt chịu khổ, so với đứa nhóc xuất thân từ gia đình nghèo khó càng có thể chịu được vất Cố có lần hỏi gia đình hắn làm gì, hắn thuận miệng lấy gia cảnh của bạn cùng phòng trước đây, nói cha mẹ đều là công nhân trong xưởng luyện thép, nhà máy làm ăn không khá lắm, có khi không trụ nổi đến lúc về hưu. Trình Cố lập tức an ủi hắn, nói không sao, đội viên trong tổ khi xuất ngũ sẽ được nhận một số tiền khá lớn, nếu để phụng dưỡng cha mẹ tuổi già thì không có vấn đề."Vậy còn anh?" Tạ Chinh hỏi."Tôi làm sao?""Anh sẽ xuất ngũ sao?"Trình Cố nở nụ cười "Tôi không.""Tại sao?""Bởi vì tôi thích nơi này." Trình Cố nói "Còn nữa, cha mẹ tôi có tiền hơn so với cha mẹ cậu, bọn họ không cần tôi dưỡng lão."Tạ Chinh không lên tiếng. Qua một thời gian rất dài, lúc Trình Cố đã quên câu chuyện xuất ngũ và dưỡng lão, Tạ Chinh mới làm như tự nhiên mà nhắc tới tương lai."Em vẫn muốn ở đây.""Hả? Không muốn thăng chức à?" Trình Cố đang luyện súng, ánh mắt chuyên chú so với lúc thường càng thêm mê hoặc lòng người."Cũng không phải." Tạ Chinh nói "Rèn luyện thêm mấy năm đã, sau đó có cơ hội thì suy nghĩ thêm.""Tôi cũng vậy, rất thích không khí nơi này."Tạ Chinh cười nhẹ "Coi như thế đi. Sau này nếu không ở tổ hành động đặc biệt nữa, chắc là em cũng sẽ không xuất ngũ."Còn một câu hắn thầm bổ sung trong lòng —— nếu anh muốn ở trong quân, em sẽ từ bỏ gia nghiệp, ở lại đây cùng vì quanh năm làm bạn với súng, ngón tay Trình Cố mọc ra vết chai rất dày, chạm vào cằm có cảm giác cân cấn, chạm đến tận đáy tim. Tạ Chinh thở dài, nắm chặt tay Trình Cố, cúi đầu hôn lên ngón tay anh, "Anh định nuôi em thế nào?""Cậu không kén ăn." Trình Cố hơi cong mắt, "Bữa sáng bánh bao, buổi trưa bánh màn thầu, buổi tối... A, buổi tối lạp xưởng lớn.""Ai ăn lạp xưởng lớn?"Trình Cố thu tay về, đĩnh đạc vò chân mình "Cậu nói xem?"Tạ Chinh khom lưng ngậm môi Trình Cố, sau khi trao một nụ hôn sâu, khẽ liếm tai Trình Cố "Đêm nay còn không biết ai ăn lạp xưởng lớn của ai đâu."Ngày đó không phải ngày nghỉ, bọn họ không dám làm quá mức, sau khi phóng thích Tạ Chinh vẫn chưa rút ra, chôn ở trong thân thể Trình Cố không muốn rời, chậm rãi mài ép, hận không thể đem dưới thân người chặt chẽ khóa lại, cả đời không buông Trình Cố, chỉ muốn làm người yêu của hắn trong một chút thời gian này "Người yêu" mà không phải "bạn giường", không phải là hắn cố gắng vẽ vời cho đẹp thêm quãng thời gian quan hệ thân thể này, mà là Trình Cố định nghĩa như khi làm xong lần đầu, Trình Cố cưỡi trên người hắn, hỏi hắn có còn lần sau không hề trả lời, lật mình đoạt quyền chủ động, lập tức cho Trình Cố thấy "Lần sau".Từ sáng sớm đến giữa trưa khi mặt trời lên cao, dù là chiến sĩ có sức khỏe xuất sắc nhất cũng sức cùng lực kiệt. Sau khi làm xong lần cuối, Trình Cố đem đầu hắn đặt trên lồng ngực loang lổ dấu hôn của mình, nhẹ giọng nói "Nếu không thì chúng ta làm bạn vậy?"Tạ Chinh nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập vững vàng của Trình Cố nghỉ một lát, chẳng phải vì mệt mỏi, lại độc miệng tiếp tục nói "Trình đội của cậu tuy rằng duyệt vô số người, cơ mà chưa yêu đương lần nào, hay là thử xem? Trình đội sẽ thương cậu."Tạ Chinh ngậm chặt đầu v* Trình Cố, hàm hồ nói "Được."Đúng như dự đoán của các anh em trong đội, sau khi hưởng thụ lạc thú của việc mây mưa, Trình Cố thu liễm rất nhiều, vẫn ham chơi thích ồn ào vẫn không thay đổi, nhưng mà đùa giỡn đội viên mới, chọc đội viên cũ lại ít đi. Có lần một vị liên đội trưởng nói "Đây có phải họ Trình không đấy, cảm giác nó sao sao là sao?"Thật ra Trình Cố vẫn chọc ghẹo người khác, cơ mà chẳng chọc ai ngoài Tạ Chinh một thân một mình hơn hai mươi năm, đột nhiên có một người xông vào sinh mệnh, cho hắn thấy thế nào là thế giới muôn màu muôn vẻ, ánh đao bóng ràng là trong vụ chăn gối, Trình Cố luôn giữ chủ động. Ngày nào có thể làm, ngày nào không thể làm, tự anh quyết định; tư thế nào thoải mái, bắn bên trong hay không cũng do anh quyết định. Làm xong rồi còn muốn dính vào Tạ Chinh đùa giỡn một tẹo, một lúc sau lại ngạo kiều, rầm rì nhất định Tạ Chinh phải bế mình đi buồng tắm tắm Chinh không những không thuận theo, thậm chí vô cùng hưởng thụ sự ỷ lại của anh cùng với những yêu cầu không cần lý lẽ một số việc mà người ngoài nhìn vào thấy thật quái dị, nhưng trong mắt những người trong cuộc mà nói thì đó là tình thú nhà người ta, vô cùng thú vị ấy mặc quân phục, Trình Cố vẫn là một chiến sỹ bình tĩnh mạnh mẽ, không gì làm khó được anh. Mà lúc hai người ở cùng nhau, Trình Cố không còn phòng bị, nhanh chóng bị khoái cảm chi duy nhất Tạ Chinh duy nhất không rõ chính là, Trình Cố đối với ngày làm tình rất cố chấp, ví dụ như cách ba tháng thì có ba ngày tuyệt đối không làm, dù cho ngày đó hai người vừa khỏe vừa được Cố vô lại là tình thú, Tạ Chinh cưỡng bách cũng là tình thú. Nhiều lần Trình Cố chơi xấu, vẫn cứ không làm, Tạ Chinh không cho là thật, kéo tụt quần của anh muốn làm. Hắn cho là anh chỉ giãy dụa mang tính chất tượng trưng thôi chứ nếu tiến vào rồi anh lại chả mềm nhũn, chủ động lắc mông quấn lên eo mình ấy chứ, Tạ Chinh làm bộ hung ác uy hiếp "Hôm nay nếu anh không làm em sướng, anh đừng mơ bước ra khỏi cửa."Có kinh nghiệm rồi, lúc Tạ Chinh đặt Trình Cố dưới thân, còn tưởng rằng vẫn giống mấy lần trước, kết quả là Trình Cố bóp cằm hắn, lạnh giọng nói "Hôm nay không chịch."Tạ Chinh cảm nhận được tâm tình Trình Cố không đúng lắm, nửa tức giận nửa nghi ngờ hỏi "Anh cho em một lý do."Trình Cố vẫn chưa giải thích, chỉ nói không muốn làm, "Nếu cậu muốn, tôi khẩu giao cho cậu."Tạ Chinh không phải chưa được Trình Cố khẩu giao lần nào, nhưng mà một thằng đàn ông quỳ giữa hai chân một thằng khác mà phục vụ thì phải anh tình tôi nguyện chứ không phải tôi ép anh, nếu thế thì có khác gì sỉ nhục người giờ mặc dù không hẳn là ép, nhưng không ai có Cố ngồi xổm xuống, mặt còn chưa kề sát quần Tạ Chinh đã bị hắn kéo lên."Thôi, lần sau làm tiếp đi."Việc này Tạ Chinh ghi nhớ một quãng thời gian rất dài, sau đó dần dần tìm ra quy luật "Tuyệt đối không chịch" của Trình Cố, lại nhớ lại lúc đầu mình bảo "em muốn làm anh" cũng rơi vào ba ngày tuyệt đối không chịch của Trình nên lần đó Trình Cố mới nói "Để lần sau".Tạ Chinh không hiểu cứ ba tháng lại có ba ngày với Trình Cố có ý nghĩa như thế nào, mãi đến tận năm 24 tuổi đó, Trình Cố đột nhiên biến mất, hắn cũng không tìm được đáp
Tạ Chinh không tìm được Trình Cố, một người đang sống sờ sờ cứ như vậy bốc hơi khỏi thế gian, cả đơn vị chẳng ai rõ Trình Cố tại sao đột nhiên biến mất, chỉ có Hứa đội trưởng biết, mà Tạ Chinh càng hiểu rõ, hắn không thể ép một tên sĩ quan cao cấp nói lý do một người sĩ quan khác vì sao ra đi."Giữ bí mật" là điều mà mỗi người đều phải thề khi gia nhập vào đơn vị đặc biệt từng nói vẫn muốn ở lại tổ hành động đặc biệt, giả sử có rời đi cũng không xuất ngũ cơ mà. Cả tháng sau khi Trình Cố biến mất, Tạ Chinh như mất hồn, chẳng thấy cái gì còn ý nghĩa ở lại đây, chẳng qua chỉ là muốn ở cùng Trình Cố thôi. Trình Cố rời đi, tin tức đã công bố là xuất ngũ, không còn anh nữa, dù có mặc quân trang cũng không còn hăng hái như Chinh vốn không phải rất thích làm bộ đội, trước khi gặp Trình Cố hắn còn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cả đời ở lại đây, mà kể cả hắn có thích thì Tạ thị cũng sẽ không cho phép hắn làm như Trình Cố hắn không để ý gì hứa với Trình Cố mà chẳng sợ áp lực gia đình. Cuộc đời hắn chưa từng vì cái gì mà cố chấp như thế, lần này vì Trình Cố, hắn không thèm đếm xỉa hạ quyết Cố cứ như vậy rời đi, không một dấu hiệu, cũng chẳng buồn nói một câu tạm túc mà nghĩ thì Trình Cố rất bạc tình, nếu chỉ làm bạn giường thì sẽ cảm nhận được sự ngọt ngào của tình ái, còn khi phải yêu thật lòng thì sẽ lo lắng được Cố nói được làm được, chỉ là một lúc nào đấy, trở thành "bạn giường thì hơn mà người yêu thì kém", yêu chơi mà thôi. Hết thời gian một cái, cũng không...chút nào quyến luyến mà dứt áo ra đi, đến cả một câu "gặp lại" cũng keo kiệt không để lại cho nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, Tạ Chinh rất giận Trình Cố —— Anh căn bản không có làm gì có ai quy định tham gia vào trò chơi tình ái là phải có tâm đâu nhỉ? Chẳng lẽ hắn một mình đơn phương cũng bắt Trình Cố phải thế?Hắn tự ước định với Trình Cố, lại chưa từng nói với anh một tuổi năm ấy, Tạ Chinh cởi quân trang, rời đi không mảy may vương Trình Cố biến mất được nửa năm, hắn sẽ không nghĩ sẽ đợi tiếp nữa, mà ôm tâm lý may mắn — nhỡ đâu Trình Cố trở về cơ chứ?Hắn vẫn còn giữ lại một cái chấp niệm buồn cười cuối đó Trình Cố 16 tuổi vào bộ đội, lúc 26 thì rời đi. Trừ khi được đặc chiêu chứ rất ít người có thể nhập ngũ năm 16, mà hắn cũng đúng 16 tuổi thì trở thành quân Cố ở trong quân đội mười năm, hắn cũng phải ở đó tròn mười cần ai hiểu hay đồng tình, cũng không phải hắn dùng nghi thức này để chấm dứt tình cảm trước kia. Đây không phải là kết thúc, là bắt Chinh thề rằng, kể cả biển người mênh mông đến đâu, hắn cũng phải tìm bằng được cái người vô liêm sỉ ra đi mà chẳng tạm biệt lấy một câu kim đáy biển, không bằng gặp gỡ bất gian năm năm, yêu và hận đã lắng đọng ở đáy lòng, như một nhà tù đen kịt. Tạ Chinh không còn là người lính 24 tuổi vì người yêu mất tích mà phát điên kia nữa, hắn đứng trước mặt Trình Cố, bao nhiêu xúc động phẫn nộ cùng với mừng như điên biến thành sóng ở đáy sông, sắc mặt như thường, chỉ có sóng to trong mắt tiết lộ một chút nỗi Mộc Qua vẫn không rủ được cô bé kia thả diều với mình, một mình nó chẳng thể làm diều bay lên, nó đặt cái diều trên lưng, vừa lầm bầm vừa chạy, tự tưởng tượng rằng mình đang bay lượn trên chạy càng Cố ánh mắt có chút phập phù, khóe mắt liếc con trai, lại né tránh, mi mắt buông xuống, rung động nhè nhẹ, chung quy là không muốn đối diện với Tạ ngụy trang bị chọc thủng không chút lưu tình, gặp lại bất ngờ làm anh ứng phó không kịp, kể cả tố chất tâm lý tốt mấy thì cũng sẽ thấy lúng túng thôi."Không nhớ à?" Giọng Tạ Chinh lạnh thêm một phần, ngón tay càng thêm dùng sức "Trình đội, anh nhìn em mà nói!"Trình Cố giương mắt, theo bản năng mím mím môi, sau đó nói "Nhớ."Trình Cố giả vờ bình tĩnh càng làm Tạ Chinh điên tiết, biết Trình Cố đã kết hôn đến con cũng có luôn rồi, áp chế không nổi phẫn nộ, giọng tàn nhẫn nói "Cho em một lời giải thích đi.""Không phải mới vừa giải thích à?" Trình Cố hít sâu một hơi, âm thanh run rẩy rất nhẹ "Tôi xuất ngũ vì về nhà lấy vợ, lão Trương có thể làm chứng cho tôi.""Em hỏi anh là tại sao ra đi không lời từ biệt.?"Trình Cố trầm mặc nửa phút, nhìn vào mắt Tạ Chinh "Tôi nhất định phải tạm biệt cậu à?"Đấy, lại nữa rồi, Tạ Chinh ngay cái người vô tâm này sẽ nói vậy mà. Trong bao nhiêu cơn ác mộng trước kia, Trình Cố vô số lần tỏ thái độ không liên quan nói Tôi sao phải chào tạm biệt cậu?Nhưng trong những cơn ác mộng ấy, vẻ mặt Trình Cố hài hước cơ, còn Trình Cố đây thu liễm rất nhiều, ánh mắt bất an, giữa chân mày cũng không hề an không phải là anh hoàn toàn thờ ơ không động lòng đúng không?.Tạ Chinh đe dọa nhìn Trình Cố, trong mắt tàn nhẫn cùng kiên quyết với ánh mắt né tránh của Trình Cố hình thành đối lập rõ kia lúc ở cùng Trình Cố, hắn thường xuyên ở thế hạ phong, có lúc là cố ý nhường Trình Cố, có lúc thực sự bị khí thế của anh ngăn chặn, nhưng bây giờ thì tình thế đã triệt để xoay ngược lại không nói lời muốn Trình Cố Cố cau mày, khóe miệng động mấy lần, đối mặt lâu vậy làm anh hơi sợ, mặc dù bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng cũng sắp bị đánh tơi bời rồi."Tôi..." Mấy phút sau, Trình Cố mở miệng, "Chúng ta lúc trước chỉ là an ủi lẫn nhau, không phải sao?"Tạ Chinh buông Trình Cố ra, thậm chí còn lui một bước, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, "Phải."Trình Cố thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt không còn căng thẳng nữa, "Tôi cho là chúng ta lúc trước chỉ là vui đùa một chút mà thôi, đúng không?""Đúng vậy." Tạ Chinh phụ họa "Chơi cái loại trò chơi tình ái có hạn sử dụng ấy.""Vậy chúng ta không cần có trách nhiệm với nhau phải không?"Tạ Chinh nhớ Trình Cố đã nói —— "Cậu nghèo thế này, không bằng tôi nuôi cậu", hắn cười khổ một tiếng, gật đầu nói "Cho nên anh đi cũng không nói với em một tiếng?"Có lẽ tự biết đuối lý, Trình Cố lần thứ hai cụp Chinh bỗng bình tĩnh, người này không có tim, mình cũng không nghĩ oan cho anh."Tôi cảm thấy, " Trình Cố sức lực không đủ, nói hơi lắp "Tôi cảm thấy không cần phải báo cáo với cậu, dù sao chúng ta...""Dù sao chúng ta chỉ là bạn giường?" Tạ Chinh mắt Trình Cố sâu sắc, cứ như không muốn công nhận quan hệ "bạn giường" Chinh nghĩ, cũng đúng, "bạn giường" không êm tai, quá thô tục, gọi là "trò chơi tình ái" thì hay hơn."Cũng không phải bạn giường mà." Trình Cố quả nhiên giải thích "Cậu đừng nói vậy."Tạ Chinh nhìn chằm chằm người trước mắt. Có lẽ là đã làm cha, Trình Cố 31 tuổi không giống trước đây lắm, trong ngoan liệt còn thêm mấy phần ôn hòa dịu dàng, thu lại khí thế mạnh mẽ, không động một chút là lấy khí tràng ép mà bây giờ có thể nói riêng về khí thế thì Trình Cố đã không chiếm được ưu thế Chinh hừ cười "Được, vậy theo ý anh mà nói thì chúng ta chỉ là vui chơi chút mà thôi."Trình Cố có chút mệt mỏi mê mang, "Chúng ta nói chuyện khác được không?""Anh chột dạ à?" Tạ Chinh hỏi."Không." Trình Cố nhắm mắt lại."Vậy vẫn tiếp tục nói chuyện này nhé." Tạ Chinh gọi "Trình đội.""Hả?""Anh có từng nghĩ, sau khi anh đột nhiên rời đi, em sẽ đi tìm anh không?"Trình Cố ho khan một tiếng, " Có nghĩ.""Thế anh nghĩ em sẽ tìm anh bao lâu?"Trình Cố không nói."Đoán đại đi." Tạ Chinh Cố lần thứ hai cau mày, hầu kết nhẹ nhàng lên xuống."Thôi, vẫn là em tự mình nói vậy." Tạ Chinh cười cười "Anh đại khái cảm thấy chúng ta chẳng qua là vui chơi thôi nhỉ, người chơi A đột nhiên biến mất, người chơi B không có cách nào thích ứng, lòng như lửa đốt mà tìm một tuần, nửa tháng, nhiều lắm ba tháng đi, còn chưa tính. Trên thế giới này trò chơi nhiều như vậy, người chơi B cũng không ngu, sao cứ phải tìm mãi người chơi A làm gì?""Mà người A chưa hề nghĩ tới, người B xưa nay không phải vì thích cái trò kia mới chơi, là bởi vì người cùng hắn chơi, là người A."Trình Cố lông mày run Chinh tiếp tục nói "Người chơi B thề rằng, nhất định phải tìm được người A, một năm không tìm được, thì ba năm, ba năm không tìm được thì năm năm! Mười năm, hai mươi năm, cả đời! Người A cùng người B là đồng đội mấy năm, hẳn là biết rõ nghị lực và bền lòng của người B chứ?"Trình Cố hô hấp hơi ngưng lại, kinh ngạc nhìn Tạ Chinh cười mang theo bảy phần quyến luyến cùng ba phần tàn nhẫn, "Trình Cố, em sẽ không cùng anh chơi cái gì mà trò chơi tình ái đâu.""Anh là của em, đừng mơ chạy thoát."
Reads 241,502Votes 13,626Parts 24Complete, First published Apr 23, 2018Table of contentsFri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Fri, Oct 15, 2021Tức Phụ Cùng Thương 媳妇与枪 ๖ۣۜTác giả Dục Tuyết Ẩm Bôi☆Sơ Hòa 欲雪饮杯☆初禾 ๖ۣۜCouple Tạ Chinh x Trình Cố, Mặt than thâm tình dục vọng chiếm hữu cường công X thiện lương cứng cỏi mỹ thụ, hiện đại, niên hạ, sinh tử, có thịt, HE, gương vỡ lại lành ๖ۣۜSố chương Hoàn 24 chương Tình trạng edit Hoàn Edit NhatLinh_Tran tui nè Bản edit chưa xin phép tác giả, nội dung chỉ đảm bảo đúng 60, 70%, vì edit bằng bản convert nên sẽ không được mượt. Và tớ chẳng biết một chữ tiếng Bông nào hết, mong các bạn thông cảm? Bản edit này chỉ để thỏa lòng ham muốn của chủ nhà, mong các bạn gần xa đọc thấy có gì sai sai thì nhắm mắt bỏ qua hoặc cmt góp ý nhé Nguồn cv Tóm tắt Anh công và anh thụ quen nhau trong bộ đội, anh công Tạ Chinh là con nhà thế gia, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, còn anh thụ bị cha mẹ bỏ rơi hắt hủi từ nhỏ, nhờ sự giúp đỡ của mọi người mà lớn lên. Hai anh yêu nhau, trong 1 lần xx, anh thụ có bầu. Vì sợ anh công xa lánh nên thụ bỏ đi tận năm năm. Một lần anh công gặp lại hai cha con, câu chuyện lại tiếp tục, anh công nhìn thấy vết sẹo trên bụng anh thụ thì nghĩ ngay là do sinh mổ nên âm thầm điều tra. Sau khi tra rõ, sợ thụ tự ti nên anh công giả vờ ko biết, sau đấy thì anh thụ cũng mở lòng mình ra nói thật hết với công, hai anh HE. Bé bánh bao rứt là cutoe, manh chết người ko đền mạng luôn ?
Giới thiệu Couple Tạ Chinh x Trình Cố, Số chương Hoàn 24 chương Edit NhatLinh_Tran tui nè Thể loại đam mỹ hiện đại, Mặt than thâm tình dục vọng chiếm hữu cường công X thiện lương cứng cỏi mỹ thụ, niên hạ, sinh tử, có thịt, HE, gương vỡ lại lành Câu chuyện bắt đầu mối nhân duyên của hai người lúc anh công và anh thụ quen nhau trong bộ đội Anh công Tạ Chinh có xuất thân là con nhà thế gia, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh của anh thụ bị cha mẹ bỏ rơi hắt hủi từ nhỏ, nhờ sự giúp đỡ của mọi người mà lớn lên. Hai anh yêu nhau, trong 1 lần xx, anh thụ có bầu. Vì sợ anh công xa lánh nên thụ bỏ đi tận năm năm. Một lần anh công gặp lại hai cha con, câu chuyện lại tiếp tục, anh công nhìn thấy vết sẹo trên bụng anh thụ thì nghĩ ngay là do sinh mổ nên âm thầm điều tra. Sau khi tra rõ, sợ thụ tự ti nên anh công giả vờ ko biết, sau đấy thì anh thụ cũng mở lòng mình ra nói thật hết với công, hai anh HE. Bé bánh bao rứt là cutoe, manh chết người ko đền mạng luôn?
tức phụ cùng thương