Này! Mau Buông Cô Ấy Ra. Ngày Diệp Sơ ra đời, đúng vào lúc lập xuân, tục ngữ có câu "Năm mới bắt đầu bằng mùa xuân, xuân sang vạn vật đều tái sinh", cho nên mẹ cô liền lấy tên này đặt cho cô bé. Lúc Diệp Sơ mới sinh, không gian vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức Truyện Này! Mau Buông Cô Ấy Ra có nội dung thật hài hước khi mà nam chính lại đi hù nữ chính là nếu mà không thi đỗ đai Thời điểm này, cả truyền thông và người hâm mộ đều rất mong chờ tập 3 của Tay buôn, buông tay? lên sóng. Hy vọng với sự yêu thương và đồng hành của khán giả, gia đình và đồng nghiệp Võ Đăng Khoa sẽ ngày một trưởng thành và nhiệt huyết hơn với nghề để cho ra Xem ngay 25 cửa hàng bán này mau buông cô ấy ra Chính hãng Giá rẻ nhất. Nơi mua này mau buông cô ấy ra Giảm giá nhiều nhất Bảo hành tốt nhất Cập nhật tháng 10/2022 ở Hồ Chí Minh (TP.HCM - Sài gòn) Toàn quốc Hà Nội Phú Thọ Vĩnh Phúc Thanh Hóa Hà Tĩnh Thừa Thiên Huế Đà Nẵng Đọc Truyện Này, Buông Cô Ấy Ra! Full - Hoàn Thành của tác giả Ức Cẩm,chương dịch ra nhanh nhất và chất lượng nhất chỉ có duy nhất tại thichdoctruyen.com cash. Thông tin truyệnNày! Mau Buông Cô Ấy RaTác giảĐánh giá từ 160 lượtTruyện Này! Mau Buông Cô Ấy Ra có nội dung thật hài hước khi mà nam chính lại đi hù nữ chính là nếu mà không thi đỗ đai học anh sẽ "cưỡng hiếp"... Truyện đem đến cho bạn đọc nhưng tình huống cười đến té ghế...Truyện giúp ta nhớ lại khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, còn là những cô cậu học sinh ngộ nghịch. Nhân vật nam chính trong truyện quả thật là một tên lưu manh có một không hai trên đời này. Điểm đặc biệt đó chính là ai cũng đều phải bó tay trước sự bá đạo của anh, nhưng chỉ có nữ chính là người trị được anh, chỉ một cái liếc mắc làm cho thân thể anh bủn rủn... Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Edit biết tại sao, trong lòng cô lại buồn Mậu Mậu đi tới, dè dặt hỏi “Lớp trưởng, cậu sẽ không nghe lời cậu ta đấy chứ…. Lớp trưởng? Lớp trưởng ơi!”Cô gọi mấy tiếng liền, Diệp Sơ mới bừng tỉnh, hỏi “Sao thế?”Lâm Mậu Mậu ngại ngùng “Lớp trưởng, rốt cuộc là cậu chọn ban nào thế?”“Ban tự nhiên.” Diệp Sơ trả lời không chút do dự, cô sải bước rời đi hướng ngược lại với Vệ ngoài dự đoán, Diệp Sơ quả nhiên đỗ vào ban tự phần Vệ Bắc, tên nhóc không qua nổi cuộc thi, đành phải đi học ban xã hội. Sau khi biết chuyện, Tần Dao vô cùng buồn bực. Mặc dù con trai bà học hành kém cỏi, nhưng ít ra cũng là một thằng con trai, sao lại phải đi học ban xã hội chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, bà quyết định lại tận dụng mối quan hệ thêm một lần nữa xem có vớt vát được chút hi vọng nào Tần Dao suy nghĩ cật lực tạo mối quan hệ để đi cửa sau, thì cậu con Vệ Bắc lại trở nên khác từ nhỏ đã là một cậu nhóc kiêu ngạo, không bao giờ chủ động đi kết bạn. Cho dù là bạn bè hay đá bóng với nhau thì cậu cũng chưa bao giờ chơi quá thân thiết. Đối với các bạn nam còn thế, chứ đừng có nói đến các bạn nữ. Với khuôn mặt hút hồn các thiếu nữ, cậu đã xé thư tình của các bạn gái ngay trước mặt người ta không biết bao nhiêu lần, khiến cho rất nhiều cô gái mơ mộng ôm tâm tư với cậu sợ hãi, thấy cậu mà cứ như chuột thấy mèo, cố gắng trốn cho người có tính cách đáng sợ như thế, nay bỗng nhiên lại có đến đây, chắc có người muốn hỏi rồi, rốt cuộc là bạn học cực phẩm nào mới có thể được làm bạn với Vệ Bắc đây? Người này chính là người đã đánh nhau với Vệ Bắc hôm khai trường Lưu HànLưu Hàn là người thế nào?Cấp hai cậu ta nổi tiếng là học sinh cá biệt trong trường,luyện Sanshou từ khi còn bé. Trong các giải thi đấu Sanshou ,cậu cũng đã giành được không ít giải thưởng. Tóm lại cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm trong trường đó Vệ Bắc học lớp mười, thì cậu ta học lớp mười hai. Hai người cùng tham gia đội huấn luyện thể tình cũng rất hợp nhau mà hai người đã từng đánh nhau một trận, không phân thắng bại. Hai bên ít nhiều cũng có tình cảm với đối phương. Tiếp xúc lâu ngày,dần dần từ đối thủ họ liền trở thành anh em thân như vậy, Lưu Hàn chính là người bạn thân đầu tiên của Vệ BắcĐáng lẽ ngày đó Lưu Hàn tham gia thi tốt nghiệp phổ thông nhưng lại không ngờ đến gần ngày thi thì anh gặp tai nạn giao thông, bị gãy chân. Gia đình không biết làm sao, đành phải để anh học lại một Hàn có một cô bạn gái thanh mai trúc mã tên là Tiết Nhiên Nhiên vô cùng xinh đẹp, cô ấy là hoa khôi của trường. Tình cảm của hai người rất sâu sắc. Ngày Lưu Hàn gặp tai nạn, Tiết Nhiên Nhiên cũng bỏ thi, cùng anh học lại một năm. Năm nay hai người lại học một lớp,Lưu Hàn là bạn của Vệ Bắc,đương nhiên cũng trở thành bạn của Tiết Nhiên Bắc vốn luôn thờ ơ với đám con gái. Nhưng Tiết Nhiên Nhiên tính tình rất phóng khoáng, thẳng thắn, khiến cậu cũng cảm thấy thoải mái. Cho nên hai người cũng dần dần trở nên thân thế nên hôm khai trường hội học sinh thiếu người mang tấm bảng. Tiết Nhiên Nhiên lại là phó hội trưởng, cô phải đi xung quanh tìm người giúp đỡ. Liếc mắt nhìn thấy Vệ Bắc đi ngang qua nên, cô liền nhờ cậu đó, vẻ mặt Vệ Bắc khó chịu nhìn đăm đăm cái bảng thông báo của trường. Cậu vừa mới bỏ ra đây Diệp Sơ được phân vào ban nào. Cuối cùng cậu lại phát hiện ra con nhóc mập kia hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của cậu, vẫn chọn ban tự nhiên khiến cậu vô cùng khó lẽ con nhóc Siêu Nặng kia không có chút tình cảm nào với cậu sao? Bao lâu nay, cậu cố ý hờ hững lạnh nhạt với cô, vậy mà cô cũng chẳng thèm để tâm chút nào à? “Bí quyết tình yêu” cái con khỉ, rốt cuộc là kẻ ngu ngốc nào đã viết ra cái quyển đó hả? Sớm biết như thế, thì lúc đầu nên thừa dịp cháy nhà đi hôi của,cho dù là phải lừa cô cũng bắt cô phải thừa nhận cho xong!Vệ Bắc đang nghĩ thế, chợt nghe thấy Tiết Nhiên Nhiên nhờ cậu giúp đỡ, cho nên liền vác khuôn mặt bí xị đi đến khiêng cái bảng .Hơi lạnh toát ra từ người cậu, khiến các bạn học cúi đầu không ai dám lên người khiêng một cái bảng, Vệ Bắc thấy cậu bạn cùng khiêng với mình cứ cúi đầu, lại chậm chạp, cậu liền mắng một câu “Nhanh lên xem nào, cậu đang đóng phim quay chậm* chắc?”Vừa dứt lời, bạn nam kia e dè ngẩng đầu lên, khiến cậu phát hiện người đó hoá ra là Triệu Anh Tuấn, là thằng nhóc suốt ngày quấn lấy Diệp Sơ. Nhất thời cơn tức giận của cậu lại bùng nổ.“Tại sao lại là cái thằng ẻo lả này hả? Mày không có sức thì đứng sang một bên đi, đừng có cản trở đàn ông làm việc!”Triệu Anh Tuấn thật đáng thương. Vất vả lắm cậu mới được nhận vào hội học sinh, lại đụng phải Vệ Bắc, quả thật không phải chuyện tốt mà. Càng nghĩ càng tức, cậu ngẩng đầu cãi một câu “Cậu… nói chuyện đừng có to tiếng như vậy!”Thằng nhãi này còn dám cãi à, muốn ăn đòn đúng không?Vì thế Vệ Bắc đi đến đẩy cậu ta “Tao to tiếng thì sao? Tao còn đánh mày luôn đấy!”“Không xong rồi!Không xong rồi!” Lâm Mậu Mậu chạy hồng hộc vào trong lớp, kéo tay Diệp Sơ “Mau mau mau, cậu mau đi theo tớ!”“Sao thế?” Diệp Sơ bị cô làm cho mù mờ khó hiểu, bất đắc dĩ chạy theo cô ra ngoài.“Chồng cũ của cậu đánh nhau với Triệu Anh Tuấn nhà tớ, cậu mau đi khuyên giải đi.”Chồng…Chồng cũ ư?Diệp Sơ không hiểu cô ấy muốn nói gì, chờ đến khi nhìn thấy sự việc mới phát hiện ra chồng cũ Lâm Mậu Mậu nói đến là Vệ Bắc. Một tay cậu ta đang túm cổ Triệu Anh Tuấn, một tay thì vung lên định đánh. Cô định chạy đến ngăn cản, nhưng bỗng nhiên bạn gái bên cạnh chạy vụt qua, lách qua hai người Sơ không nhận ra là ai, nhưng cô nhớ Vệ Bắc đã từng cười rất tươi với cô gái này. Trong giây lát, cô cũng dừng bước Mậu Mậu lại không biết thức thời như vậy, quay ra lôi cô đến, kêu to “Bình tĩnh! Mọi người bình tĩnh!”Nghe thấy tiếng kêu to, người bên kia cũng nhìn sang phía bọn họ. Tất nhiên là Vệ Bắc cũng nhìn thấy Diệp Sơ rồi.“Không có chuyện gì đâu, chỉ là hiểu nhầm nhỏ thôi.” Tiết Nhiên Nhiên vội vàng cười cười giải Bắc không nói gì, cậu chỉ nhìn chằm chằm Diệp Sơ cắn môi, tránh ánh mắt của cậu. Cô quay sang cùng với Lâm Mậu Mậu hỏi han Triệu Anh Tuấn.“Cậu không sao chứ? “Vừa nhìn thấy Diệp Sơ, chí khí nam nhi trong Triệu Anh Tuấn nhất thời trỗi dậy, cậu mạnh mẽ nói “Không có chuyện gì đâu, tớ…” Lời còn chưa nói hết,cậu ta đã lùi lại phía sau một bước, hoảng hốt nhìn đằng sau lưng Diệp Sơ dùng ngón chân cũng biết người nào lại có bản lĩnh, đứngở xa cũng có thể doạ nạt người khác. Quả nhiên, cô còn chưa quay đầu, đã nghe thấy tiếng nói của Vệ Bắc “Diệp Siêu Nặng, câu lại đây cho tôi.”Diệp Sơ nghiến răng, nhanh chóng quay lại nói “Không!” Sau đó cô lùi lại hai Bắc đưa tay ra nhưng tóm hụt, vẻ mặt càng tối sầm. Cậu tiến phía trước một bước định nắm lấy tay cô cuối cùng lại để cho cậu tóm được. Diệp Sơ cố hất tay ra mà không được. Hai người lại đứng tại chỗ tôi lườm cậu, cậu lườm học xung quanh trợn tròn mắt nhìn, chỉ có Tiết Nhiên Nhiên còn bình tĩnh, lập tức nói “Ấy, các bạn cũng làm gì vậy? Mau khiêng nốt cái bảng để lát nữa còn đi học! Mau lên!”Cô nói như thế, lại có mấy người lưu luyến không muốn Nhiên Nhiên xấu hổ, định nói thêm thì Vệ Bắc lại quát to “Nhìn cái quái gì hả? Rảnh việc thì đi làm bài tập đi!”Tiếng nói vừa dứt, mọi người tán loạn như Nhiên Nhiên đứng đó cười méo mó, cậu em này thật hổ báo!Sau khi mọi người tản ra, ở bên kia Vệ Bắc vẫn còn đang nắm chặt tay Diệp Sơ không chịu buông ra.“Tại sao lại chọn ban tự nhiên hả?” Cậu Sơ bị lôi kéo đến đau nhức, cô tức giận hỏi “Cậu quản cái gì hả?”“Vậy thì người nào quản được hả? Là thằng kia sao?” Cậu giơ tay chỉ về phía Lâm Mậu Mậu Mậu vẫn nhớ bài học lần trước nên lúc này không dám làm bừa nữa. Cô vỗ ngực thẳng thắn “Cậu đừng hiểu lầm, tớ là con gái, thật sự là con gái đó! Không tin thì cậu nhìn đi, tớ có ngực đây này!”Triệu Anh Tuấn vội vàng kéo cô sang một bên “Cậu đừng có nói nhiều làm gì, càng nhìn càng không tin.”Lâm Mậu Mậu “…”Tiết Nhiên Nhiên đang đứng ở bên, thấy tình hình không ổn, cô vội vàng đến khuyên giải “ A Bắc à, cậu bình tĩnh chút đi, trước tiên cứ bỏ tay ra đã.”Nếu là người khác nói như vậy, Vệ Bắc đã quát tháo đuổi đi chỗ khác rồi đấy. Nhưng nghĩ đến cô ấy là bạn gái của người anh em thân thiết, nên cậu đành nhẫn nại nói “Chị à,chuyện này không sao đâu, chị không cần nhúng tay vào.”Tay Diệp Sơ còn đang đau muốn chết, lại nghe thấy Vệ Bắc điềm đạm nói chuyện với cô gái tóc dài kia. Không hiểu sao, trong lòng cô bỗng nảy sinh hờn dỗi, cho nên cô dã làm một chuyện không ai ngờ cô nhấc chân đá mạnh vào chân Vệ Bắc!Trong khoảng khắc, cả thế giới đều im Mậu Mậu trợn tròn Anh Tuấn cũng trợn tròn cả Tiết Nhiên Nhiên cũng không thể tưởng tượng nổi mà trợn tròn Bắc cong người lại, sắc mặt của cậu trắng bệch rồi lại tái mét, hết tái mét lại chuyển sang xám xịt, hết tối sầm sầm thì lại trắng lâu sau này, chờ đến khi cậu ăn sạch cô nhóc mập này vào bụng, cũng rửa sạch nỗi nhục khi đó, nhưng khi nghĩ lại chuyện này, cậu vẫn cảm thấy rất…rất… đau Mị đã quay lại rồi đây! Yêu thương mọi người.. moah.. moah.. Hôm nay cuốn tiểu thuyết mình review hôm nay là "Này, buông cô ấy ra!" của Ức Cẩm. Đây là một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào, bá đạo, hài hước nhưng không kém phần ức chế.​ Nam chính của bộ này tên là Vệ Bắc. Là hàng xóm sát vách nhà cô. Ngoại trừ việc đẹp trai ra thì anh chẳng có ưu điểm gì cả. Nào là độc miệng, nào là học dốt, nào là lêu lổng.. Á quên, tất nhiên là si tình nữa. Nữ chính của chúng ta mang tên Diệp Sơ. Nickname là Diệp Thừa Cân. Ai da, gọi nhiều đến mức sắp quên tên của nữ chính luôn. Nữ chính của chúng ta có bệnh không nhớ nổi tên người. Khi không nhớ tên ai đó cô sẽ gọi là A Bảo. Tại sao? Lý do rất đơn giản Bạn Diệp nhà chúng ta thích đầu bếp A Bảo. Từ nam phụ đến con chó A Hoàng cô đều gọi là A Bảo hết. Thế nhưng dù mắc bệnh không nhớ tên người, thành tích học tập của cô vẫn không hề giảm sút. Cô luôn luôn đứng nhất nhì khối. Thật là đáng sợ. Nếu khái quát về tình trạng yêu đương của hai nhân vật này thì mình sẽ nói Rất bình thường. Một tình yêu bị cấm đoán nhưng họ đều có tình yêu và sự kiên trì. Sự kiên trì đến cố chấp. Diệp Sơ chọn ngành Thiên văn học chỉ vì một câu nói vu vơ của Vệ Bắc "Chòm sao sáng nhất hằng đêm chính là tên tôi." Họ bị chia xa bởi gia đình, bởi khoảng cách và bởi sự cái tôi của cả hai. Khi họ sắp được ở cạnh nhau thì Diệp Sơ nhận được đề nghị đi du học. Đi hay ở? Lựa chọn này liên quan đến tương lai của cô. Vì tình yêu hay tình thân? Gánh nặng nằm trên vai cô. P/s Hãy chuẩn bị đau lòng đi vì lần review tiếp theo Lục Xu sẽ đến thăm VNO đấy! Đọc truyện tại đây Full - Này, Mau Buông Cô Ấy Ra - Ức Cẩm Last edited by a moderator 18 Tháng tám 2019 con gái ngôn tình ngọt review review truyện ức cẩm Skip to content Được xuất bản vào tháng 11 năm 2012 tại Trung Quốc Tác Phẩm Này, mau buông cô ấy ra! Tác Giả Ức Cẩm Biên Tập Trangsjk, Kentu Thể Loại Ngôn tình hiện đại, thanh mai trúc mã Độ Dài 57 chương – Tốc độ 3c/tuần VĂN ÁN INTERNET Diệp Sơ là một cô bé ngoan, cái gì cũng tốt, chỉ là cô bé hơi thừa cân chút xíu. Vệ Bắc là một cậu bé rất hư, cái gì cũng hư, cậu chỉ có được mỗi dáng vẻ ưa nhìn. Đúng lúc cô bé ngoan gặp phải cậu bé hư. Ức Cẩm hô to “Cầm thú, mau buông cô ấy ra!” Không sai, đây là một câu chuyện thanh mai trúc mã ngọt ngào trong sáng. Cậu bé xấu xa giữ chặt cô bé ngoan ngoãn. Cô gái của tôi, chỉ một mình tôi được phép bắt nạt, những người khác mau tránh sang một bên Hiện trường sự việc 1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 – 7 – 8 – 9 – 10 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 19 – 20 – 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 26 – 27 – 28 – 29 – 30 – 31 – 32 – 33 34 – 35 – 36 – 37 – 38 – 39 – 40 – 41 42 – 43 – 44 – 45 – 46 – 47 – 48 – 49 50 – 51 – 52 – 53 – 54 – 55 – – – – – Ngoại truyện Ebook Hoàn Edit Quin Beta Hoa Tuyết Trấn Bắc Thủy là một trấn du lịch gần biển. Chỗ ngồi trong khu vực biểu diễn cá heo đã chật kín. Mới tháng sáu nhưng tiết trời đã bắt đầu oi bức, mỗi du khách đều cầm một cái quạt nhỏ, ánh mắt mong chờ nhìn lên phía sân khấu, tiếng nhạc rộn rã khuấy động bầu không khí. Buổi biểu diễn sắp bắt đầu. Sở Điềm cũng ngồi ở khu vực khán giả, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, trên đầu đội một chiếc mũ che nắng màu trắng sữa, vành mũ lớn hơn hẳn khuôn mặt của cô. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng tinh, trên vai áo thêu vài bông hoa li ti, quần short jean, giày trắng. Sạch sẽ hoạt bát. Lục Hiện ngồi cạnh đưa cho cô một bịch khoai tây chiên “Bực mình à?” Sở Điềm cầm lấy một miếng bỏ vào miệng “Chân mọc trên người anh, tôi bực làm gì.” “Đợt trước em đã làm việc liên tục trong phòng thu âm, khó khăn lắm mới hoàn thành công việc. Mọi người đều hài lòng, anh cho em vài ngày phép, thế mà em không ở nhà ngủ nghỉ lại chạy đến đây.” Lục Hiện đưa cho cô bình nước, nói tiếp “Đi du lịch cũng được, nhưng sao không chọn chỗ nào tốt tốt ấy, chỗ này đâu có nổi tiếng.” Sở Điềm và Lục Hiện là diễn viên lồng tiếng chung một phòng làm việc, âm thanh hoàn mỹ, thay đổi đa dạng. Khoảng hai năm gần đây, vai nam nữ chính của các bộ phim truyền hình và điện ảnh lớn trong nước đều do họ lồng tiếng. Lục Hiện là người phụ trách một nhóm, theo đuổi Sở Điềm đã nửa năm nhưng cô gái này dầu muối không ăn, trừ công việc ra thì không thể không tiếp xúc gì với anh ta nữa, từ trước đến giờ, cô vẫn duy trì khoảng cách lịch sự với anh ta. Lục Hiện nghe nói cô đến chỗ này du lịch nên làm trước báo sau, đi theo đến đây. Âm nhạc bỗng nhiên thay đổi, đám đông khán giả đang xôn xao dần yên tĩnh. Người dẫn chương trình trên sân khấu nói một tràng máy móc, cuối cùng giơ tay lên “Chào mừng anh huấn luyện viên cá heo đẹp trai của chúng ta bước ra sân khấu!” Sau đó mười mấy giây, một người đàn ông trẻ bước ra từ cánh gà, áo thun màu đen, quần đùi đen viền vàng hai bên, giày cao su đen, trong tay xách theo một thùng cá nhỏ. Huấn luyện viên có vẻ rất đẹp trai, khán giả ngồi ở phía trước sân khấu hét lớn nên những người ngồi sau cũng ồn ào theo, vẻ mặt anh ta vẫn bình thản, thậm chí có một chút lạnh lùng, chắc là thấy nhiều thành quen. Đặt thùng cá cạnh bảng đạo cụ, cúi đầu chào khán giả, ngón tay út đặt lên môi thổi một cái, tiếng huýt sáo vang vọng cả khu, bốn chú cá heo nhỏ trồi lên xếp thành hàng, nhịp nhàng vỗ tay. Tiếp theo vẫn là vỗ tay, cúi đầu chào, giữ nguyên tư thế, nhảy qua vòng, các bài biểu diễn liên tục. Sở Điềm chăm chú nhìn sân khấu không dời mắt, Lục Hiện nghiêng đầu hỏi cô “Hay đến vậy à?” Sở Điềm không trả lời, trong đầu không ngừng nhớ về mấy câu nói nhói tim mình vào ba năm trước. “Cô là hoa khôi của trường, tôi là con nhà giàu, tổ hợp này cô thấy nghiêm túc bao giờ chưa?” “Chơi đùa vậy thôi, đừng xem là thật.” “Tôi có vợ sắp cưới rồi.” Đúng là oan gia ngõ hẹp. Buổi biểu diễn kết thúc, huấn luyện viên rời sân khấu, Sở Điềm nhét khoai tây chiên vào tay Lục Hiện “Tôi đi nhà vệ sinh.” “Ôi, anh đi với em?” “Không cần.” Sở Điềm đi men theo sân khấu ra hậu trường, ánh sáng ở đây rất mờ, một bên là hậu trường biểu diễn được dựng lên nhờ giá đỡ bằng gỗ, bên kia là các loại đạo cụ bày bừa bộn lung tung. Huấn luyện viên đang đưa lưng về phía cô, xoay người vớt một con cá nhỏ từ thùng lớn vào cái xô nhựa. Bóng lưng này thân thuộc biết nhường nào. Sở Điềm đã từng nhiều lần nhảy từ sau lên, nằm trên lưng anh, ghìm cổ anh mà đe dọa “Nói nhanh, nói anh yêu em muốn chết đi.” Lần nào người kia cũng đùa nghịch lưu manh, với tay ra sau xuyên qua lớp vải nhéo chỗ thịt non trên đùi cô, cực kì phách lối, ép cô phải chịu thua xin tha. Sở Điềm thăm dò gọi một tiếng “Hoắc Phong?” Tấm lưng kia bỗng cứng đờ, vài giây sau, anh mới đứng thẳng lên, quay đầu nhìn cô. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Sở Điềm vẫn ngây người một lúc “Đúng là anh thật.” Tim của Hoắc Phong lỡ một nhịp, xô nhựa đựng cá bị ngón tay thon dài của anh nắm chặt. “Sao anh lại ở đây.” “Sao em lại ở đây.” Hai người đồng thanh lên tiếng. Bầu không khí hơi xấu hổ, Hoắc Phong nhìn Sở Điềm trước mặt mình, ba năm không gặp, cô vẫn như ngày xưa, mái tóc dài xinh đẹp, làn da trắng nõn, khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ. Trong phút chốc, thời gian như quay lại những năm đại học, hai người dính nhau cả ngày, hoành hành ngang ngược ở trường. Chỉ thoáng vài giây, nét mặt anh khôi phục bình thường, cười nói “Đã lâu không gặp.” Sở Điềm nhìn bộ đồ lao động huấn luyện viên mà anh đang mặc và xô cá con anh xách, hỏi lại lần nữa “Sao anh lại ở đây?” Hoắc Phong nhún vai “Làm việc.” Sở Điềm kiềm chế trái tim đang nhảy bang bang, ngoài miệng thì chẳng hề lưu tình “Làm gì? Người thừa kế thử trải nghiệm cuộc sống à?” “…Ừ.” “Rảnh rỗi nhỉ.” Sở Điềm giả vờ lơ đãng liếc nhìn xung quanh, “Vợ sắp cưới của anh đâu, không ở cạnh anh hả?” “Ừm.” Hoắc Phong đáp hời hợt, rồi xoay người lại tiếp tục mò trong thùng ra một nắm cá nhỏ, mang sang thả vào thùng khác. Hai người im lặng chẳng nói năng gì, bầu không khí đông cứng lại, may mà có một cô gái trẻ ở phía sau chạy tới, phá vỡ sự im lặng “Anh Phong! Sao anh còn đứng đây? Mọi người tìm anh nãy giờ rồi kìa.” Cô gái nhìn Sở Điềm đứng đối diện Hoắc Phong, trong mắt tràn đầy thắc mắc. Điện thoại của Sở Điềm vang lên, cô nhận máy “Lục Hiện.” Âm thanh đầu bên kia điện thoại hơi ồn ào “Sao chưa quay về? Em đến bên trái sân khấu luôn đi, có trò vui này.” Sở Điềm ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Hoắc Phong “Tôi đi đây.” Hoắc Phong nhìn chằm chằm vào mắt cô trong giây lát, vừa gặp ánh nhìn của cô thì rời đi “Ừa.” Sở Điềm đi trở lại hướng lối ra, cô luôn cảm thấy sau lưng có một ánh mắt nóng rực nhìn mình, nhịn không được nên quay lại nhìn, nhưng nơi đó đã không còn ai nữa, chắc anh đã đi ra ở lối khác. Sở Điềm cười tự giễu, tự mình đa tình cho lắm vào. Bị bỏ một lần còn chưa đủ sao. Cô vuốt vuốt tóc, bước nhanh về phía sân khấu, vừa liếc mắt đã thấy bên trái khu biểu diễn xếp một hàng dài, Lục Hiện đứng trong hàng đang nhìn quanh, trông thấy Sở Điềm thì giơ tay vẫy vẫy cô “Ở đây.” Sở Điềm đi qua “Có gì vậy?” “Chụp ảnh với cá heo, con gái mấy em đều thích mà nhỉ, nghe nói còn có thể hôn nó nữa.” Lục Hiện đẩy cô đứng vào hàng, còn mình đứng qua một bên. Sở Điềm không mấy hứng thú “Em không thích chụp, chúng ta đi thôi.” “Đừng, bắt đầu ngay thôi, họ đang gọi người kìa.” Lục Hiện chỉ chỉ về phía trước, Sở Điềm nhìn theo thì thấy Hoắc Phong đang xách xô nhựa đi sang bên này. Cô hơi lo lắng, giờ muốn tránh cũng không kịp nữa rồi. Hoắc Phong thấy cô thì cũng hơi ngẩn ra một chút, lại nhìn sang người đàn ông đứng cạnh cô, nhìn tới nhìn lui, sau đó ổn định tinh thần bước đến, đặt xô nhựa xuống, phất tay ra hiệu cho nhân viên chụp ảnh ở gần đó bắt đầu. “Mỗi lần một người, những người khác lui ra sau một chút.” Vẻ mặt anh lạnh băng. Lục Hiện nghe thế thì lùi ra sau, Sở Điềm ngồi xổm xuống cạnh bể. Hoắc Phong bắt mấy con cá nhỏ để vào trong bể để dụ cá heo, đôi mắt nhìn chăm chú vào mặt nước, giọng rất khẽ “Bạn à?” Chữ “ừ” đã đến bên miệng, nhưng ma xui quỷ khiến sao, Sở Điềm lại thốt thành “Bạn trai.” Xem như chút trả thù’ nho nhỏ, nhưng cô lại không hề thấy khoái trá vui vẻ. Bàn tay đang vươn ra của Hoắc Phong cứng đờ, ngẩng đầu nhìn cô, cô vẫn cụp mắt nhìn phía dưới, chẳng hề nhìn anh. Hoắc Phong giơ bàn tay ra cách mặt nước tầm mười lăm centimet thì dừng lại, giọng nói không chút gợn sóng “Rất tốt, nhìn đáng tin cậy hơn anh nhiều.” Anh làm một động tác tay, chú cá heo vốn lặn dưới làn nước bỗng ngoi lên, cái miệng chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh. Hoắc Phong nhìn cô “Đặt tay lên trên bàn tay anh.” Sở Điềm do dự nhưng vẫn duỗi thẳng bàn tay, nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay anh. Trong khoảnh khắc ấy, dường như có dòng điện chạy xẹt qua hai người, nhưng cả hai lại ăn ý không có thêm động tác nào nữa, sợ bị người khác nhận ra sự khác thường. Hoắc Phong từ từ rút bàn tay mình ra, đôi môi của chú cá heo chạm vào lòng bàn tay cô, lành lạnh, trơn bóng, mềm mại. Dừng lại mấy giây để chụp ảnh, Hoắc Phong hướng dẫn “Giờ em có thể thả tay xuống, hôn nó đi.” Sở Điềm thu tay lại, nhưng không làm bước tiếp theo, quan sát hồi lâu mà vẫn không dám. “Đừng sợ, nó rất ngoan.” Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai. Mũi Sở Điềm cay cay, hơi thất thần, năm thứ hai đại học, lúc cùng một nhóm sinh viên đến trấn Bắc Thủy du lịch, cũng chính bên cạnh cái bể này, Sở Điềm chần chừ mãi mới dám hôn hôn chú cá heo, tới khi vừa hôn xong quay lại thì bị Hoắc Phong hôn một cái. Nụ hôn bá đạo, phách lối và ngang ngược. Anh trằn trọc mãnh liệt một lúc lâu mới tha cho cô “Bạn gái anh bị hôn, anh khó chịu, phải hôn lại.” Sở Điềm cười trêu anh trẻ con, anh cười xấu xa ghé tai cô nói một câu, khuôn mặt Sở Điềm đỏ gay trong nháy mắt. Lấy lại tinh thần, Sở Điềm quay đầu nhìn, chú cá heo nhỏ vẫn nâng cao cơ thể đợi cô. Cô nắm nắm tay, bỗng đứng vụt dậy, Lục Hiện nhanh bước đến “Sao thế?” “Tôi không muốn chụp nữa, đi thôi.” Hai người chen ra ngoài, Lục Hiện sợ cô bị va chạm nên giơ tay đỡ hờ trên thắt lưng cô, rất lịch sự. Hoắc Phong đứng lên nhìn theo bóng lưng hai người mà trong lòng nóng như lửa. Trời dần tối, Sở Điềm và Lục Hiện tìm đại một quán hải sản gọi vài món, ăn xong thì đi dạo khắp nơi, đến tám giờ tối có một buổi biểu diễn. Hai người mua vé, vị trí ngồi cạnh nhau. Sân khấu phía trước rất lớn, chứa được cả trăm người cùng một lúc, phía sau có một màn hình lớn đang chiếu lịch sử và cảnh đẹp của trấn. Ở giữa sân khấu đặt một lồng sắt lớn hình tròn, nghe đâu lát nữa sẽ có màn biểu diễn đặc biệt với xe máy. Nhiều du khách sau khi ăn tối no nê bắt đầu đến xem, người ngày càng nhiều, dần chật kín ghế, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, bắt đầu làm nóng bầu không khí với những trò chơi nho nhỏ. Dù rất nhàm chán nhưng coi như cũng đang tương tác với khán giả. Ở bước cuối cùng, người quay phim bỗng chọn ngẫu nhiên sáu du khách, hai người một nhóm, một người ngậm một đầu miếng bánh quy sô cô la, hai người cùng cắn về giữa, đội nào còn miếng bánh ngắn nhất sẽ thắng. Phần thưởng của trò chơi là mô hình thu nhỏ của trấn, trông y như thật, ngay cả những con tàu lớn trên biển cũng được mô phỏng. Người quay phim liên tục lia ống kính, nhanh chóng chọn bốn người, vừa đúng hai nam hai nữ. Sở Điềm đang cúi đầu loay hoay nghịch điện thoại, thì bỗng nhiên người xem nhiệt tình vỗ tay, Lục Hiện kích động đẩy cô “Sở Điềm.” Sở Điềm ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt ngẩn ngơ của cô đang xuất hiện rõ ràng trên màn hình lớn. Du khách lập tức sôi trào khi thấy người được chọn là mỹ nữ, tiếng huýt sáo vang vọng, bầu không khí đạt mức nóng nhất. Sở Điềm đẹp thật, cô và Hoắc Phong học ở học viện nghệ thuật, cô học khoa lồng tiếng, còn Hoắc Phong học khoa âm nhạc, soái ca mỹ nữ nhiều như nêm. Trong hoàn cảnh đó, mà Sở Điềm vẫn được phong làm hoa khôi giảng đường thì thật sự không phải đẹp tầm thường rồi. Cô không thuộc dạng dễ thẹn thùng hay nhỏ nhắn trắng trẻo, mà khuôn mặt cô làm người nhìn cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu, càng nhìn càng nghiện. Không chịu nổi sự cổ vũ của đám đông, Sở Điềm bước lên sân khấu. Chỉ là một trò chơi thôi, có gì đâu. Nhưng chưa được mấy giây, cô đã hối hận rồi. Lúc ống kính dừng trên khuôn mặt của Hoắc Phong, anh đang nhìn lên sân khấu với ánh mắt dịu dàng. Người dẫn chương trình nở nụ cười “Trùng hợp quá, đây chính là anh chàng đẹp trai nhất chỗ chúng tôi, mau bước lên đây đi.” Hoắc Phong đang mặc trang phục lái xe máy, trên vai gắn hai hàng đinh tán, giày martin màu đen sáng bóng. Anh bước lên từ bên cạnh sân khấu, đứng bên cạnh Sở Điềm. Lát nữa có buổi biểu diễn đặc biệt với xe máy, Hoắc Phong mới ngồi vào vị trí chuẩn bị chờ đến lượt lên sân khấu thì được chọn. Ba cặp đôi đứng đối diện nhau, Hoắc Phong vừa quay người thì nhìn thấy đôi mắt trong veo của Sở Điềm, hai người chẳng ai tránh ai. Người dẫn chương trình có cơ hội khơi dậy sự tò mò thích thú của khán giả nên chẳng ngại ngần gì, bắt đầu trêu chọc “Tuấn nam mỹ nữ đây rồi, không biết bạn trai của người đẹp này có ngại không nhỉ?” Sở Điềm nhìn Hoắc Phong, hếch cằm lên “Không ngại.” Trái tim Hoắc Phong nhói lên, nét mặt sầm xuống trong nháy mắt, chăm chú nhìn cô. Cảm thấy bầu không khí hơi sai sai, người dẫn chương trình hơi mơ hồ, bèn vội vàng điều chỉnh “Vậy chúng ta bắt đầu nào.”

này buông cô ấy ra phim