Có một kỷ niệm lớn với anh Linh mà Thanh Ngân không bao giờ quên được. Năm đó, (xin lỗi Ngân không nhớ chính xác) chỉ nhớ đó là ngày lễ Quốc tế Phụ nữ 8-3, Ngân cùng anh Linh diễn vở Mai trắng se duyên tại rạp Đại Đồng. Những đứa trẻ không bao giờ chịu lớn T ựa đề bài viết mình mượn ý từ câu "Việt Nam sản sinh ra một thế hệ toàn những đứa trẻ 30 tuổi mà không bao giờ chịu lớn" mà mình có đọc ở đâu đó. Thấy hay, nên lấy đó làm tựa đề bài viết của mình. Thực ra, khi đọc đến câu đó, mình đang mường tượng vấn đề mà mình đang nghĩ, còn mông lung. Discover Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn by Deeple D. Find album reviews, track lists, credits, awards and more at AllMusic. Đứa trẻ ngoan điển hình khi lớn lên còn gặp phải các vấn đề đặc trưng liên quan tới đời sống tình dục. Khi còn nhỏ, họ có thể khen ngợi vì bản tính thuần khiết ngây thơ. Tuy nhiên, khi trưởng thành, họ phát hiện ra những hoạn lạc của tình dục. Nhưng tình dục lại có thể xung đột triệt để với hình ảnh mà họ tin rằng mình được phép trở thành. Khi được bao quanh bởi sự yêu thương và ân cần, cô bé đã vô thức mô phỏng lại hành động của các cô, các mẹ. "Bình thường cô cũng đối xử yêu thương như vậy với con trẻ nên cháu học theo. Nhìn hành vi trẻ nhỏ người ta có thể đoán được người lớn thế nào". cash. Giới thiệu sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn“Tôi muốn quay ngược thời gian và trở lại tuổi thơ. Khi “Bố” là “Anh hùng và “Tình yêu” là “Cái ôm của mẹ”. “Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố”. Điều duy nhất có thể gây “đau đớn” là “Xước đầu gối”. Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là “Đồ chơi”. Và khi... “Tạm biệt” có nghĩa là “ Hẹn gặp lại vào ngày mai”. Cách đây 3 năm, khi mới phát hành, đoạn văn trích trong cuốn "Những đứa trẻ không bao giờ lớn" đã trở thành hot trend, được rất nhiều độc giả chia sẻ. Cuốn sách năm ấy cũng trở thành hiện tượng, lọt bảng xếp hạng của rất nhiều trang bán sách. Lần này, Những đứa trẻ không bao giờ lớn trở lại với bạn đọc với diện mạo trưởng thành hơn, chín chắn hơn, chắc chắn sẽ mang lại một cảm xúc mới cho những ai từng yêu mến cuốn sách và tác giả Dương Minh Tuấn. Xin trích lại một review vô cùng chân thật và đầy đủ của một bạn đọc để mọi người có cái nhìn khác về cuốn sách ý nghĩa này "Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn mở đầu với lời đề từ đầy chiêm nghiệm, có lẽ sẽ không khó đoán, màu sắc trầm mặc lạnh lẽo của cô đơn, của thương nhớ, của đắng cay… sẽ bao trùm lên từng trang từng trang của cuốn sách này. Lần đầu tiên mình thấy một cuốn tản văn Việt Nam mà người viết không phải nhà văn, mà là Bác Sĩ. Nghe là đã thấy nhiều câu chuyện rồi. Và đúng như vậy thật, một nhà văn sẽ kể cho cậu nghe những cuộc đời, nhưng một anh bác sĩ sẽ kể cho cậu nghe rất nhiều những cuộc đời trong Bệnh Viện. Mà bênh viện thì,… mọi người biết rồi đấy! Cuốn sách là những dòng tản mạn, lúc ngắn, lúc dài về những chuyện đã trải qua. Về những người từng gặp, những cuộc đời, những số phận, những suy tư, tâm sự của một Bác Sĩ. Một con người, chưa già nhưng cũng đã ở tuổi mà sóng gió cũng đã trải qua không ít. Có lẽ ở độ tuổi 28, tuổi trưởng thành, dù đã lập gia đình hay chưa, thì cũng chẳng ai còn ngây thơ vô tư được nữa. Từng đó tuổi, nếm đủ ngọt bùi đắng cay, đã trầm mặc và nhiều tâm sự. Trong cuốn sách này, tác giả trải lòng lòng về những tâm sự ấy. Tâm sự gia đình, tuổi thơ, quá khứ, bạn bè, và tất nhiên, cả nghề y. Có lẽ hiếm khi chúng ta được nghe nhiều câu chuyện về bệnh viện cùng một lúc đến vậy. Một người phụ nữa Cà Mau nhập viện vì hen suyễn. Anh chồng bị tật một chân lếch thếch dẫn 3 đứa trẻ theo. Một đứa còn ẵm trên tay. Quần áo không biết bao nhiêu mảnh vá, rách tới nỗi làm rơi 2 triệu vừa đi vay. Một anh bác sĩ dành trọn tâm huyết cho nghề, qua đời khi đang làm tình nguyện. Ông chồng có người vợ nằm liệt giường, một mình làm trụ cột kinh tế, tìm đến bàn nhậu như giải khuây rồi lại thành nghiện rượu, nhập viện rồi có mấy ông bạn nhậu đến thăm. Lúc tỉnh vẫn nói cười hẹn ngày tái ngộ bên ly rượu, rồi qua đời ngay lúc những ông bạn vẫn chưa về. Một anh bạn bị tai nạn nằm liệt một chỗ, mất ngay khi người bạn bác sĩ chưa dứt lời tâm sự. Hay vô vàn những mảnh đời bi thương khác mà chắc ai cũng đã từng chứng kiến hoặc nghe qua. Giữa dòng đời đầy rẫy bất công, nhiều khi mình nghĩ sao cuộc sống này nó vô nghĩa thế, mạng sống của một con người lắm khi cũng chẳng hơn một ngọn cỏ là bao. Đã vậy còn ngày ngày đối mặt với biết bao giả dối, đắng cay, bi kịch nhiều khi không đến từ tử thần, mà đến từ chính đồng loại, chính người thân, thậm chí chính bản thân mình, làm con người ta méo mó cả nhân hình, nhân dạng, hoặc là giả dối với chính cảm xúc của mình “Chúng mình sống làm sao để không phải mang quá nhiều mặt nạ bây giờ” Một trăn trở nghe thôi cũng thấy đau lòng. Người ta phải đeo nhiều mặt nạ quá, lớp này chồng lớp kia, có lúc nào được tháo hết. Mà có khi đến cuối cùng lại không biết đâu mới là gương mặt thật của chính mình. Người ta không nhớ mình đã đánh mất bản thân như thế nào, lúc chơi vơi lại thèm về quá khứ. Như anh bác sĩ Tuấn nhớ cái se lạnh của Hà Nội, nhớ những tiếng người Hà Nội, nhớ bát phở Hà Nội. Như bất cứ ai cũng nhớ nhà, nhớ quê. Thèm cảm giác bình yên, che trở. Thèm những khoảng thời gian cùng bạn bè nói cười, không phải lúc nào cũng là chuyện vui, nhưng đều là những chân thật. Những bóng dáng bạn bè mà có thể sau này chẳng còn được gặp lại bao giờ… Ấy thế nhưng cuốn sách này cũng không phải toàn viết về những điều đau khổ. Chúng ta vẫn đọc được trong đó những mẩu chuyện không nhớ ngày tháng năm, chỉ nhớ nó cũng thú vị, hài hước, hạnh phúc, nhiều khi làm mình ấm lòng. Tô thêm những màu ấm áp tươi sáng cho bức tranh không phải toàn màu đen. Chuyện anh bác sĩ Tuấn dặn bệnh nhân giảm cân khoa học đi tìm mua giảm cân. Đôi vợ chồng già đi tuần trăng mật không may ăn phải đồ ăn bẩn, đau bụng quá phải chạy vào viện, những lúc bụng quặn lên vẫn nắm chặt tay nhau… Hoặc thậm chí ngay trong khoảng thời gian đen tối nhất, thậm chí biết chắc cái chết sắp đến, những con người trong câu chuyện vẫn đầy lạc quan. Lạc quan kể chuyện buồn, cách họ lạc quan chắc sẽ làm những người khỏe mạnh như chúng ta phải rơi nước mắt. Đó, chúng ta vẫn còn rất nhiều lý do để vui vẻ, một trong đó là tự nghĩ mình là người vui vẻ, đơn giản đúng không. Với mình, đây là một cuốn sách đáng đọc, đáng suy ngẫm vì chứa nhiều bài học, giá trị cho cuộc sống. Đôi lúc mình tìm đọc lại để thấy đồng cảm hơn, lấy lại chút niềm vui và niềm tin với cuộc đời khi ngoài kia là quá nhiều khắc nghiệt và mệt mỏi. Cảm ơn cuốn sách, cảm ơn anh Tuấn đã cho mình thật nhiều trải nghiệm về cuộc đời!"Thông tin tác giả Dương Minh TuấnDương Minh Tuấn Hay được biết đến với biệt danh Pu Tuấn, là một bác sĩ trẻ người Hà Nội. Sau khi tốt nghiệp trường Đại học Y Hà Nội, Tuấn công tác tại Bệnh viện Bạch Mai, sau đó tình nguyện xung phong về một bệnh viện miền núi của huyện Minh Hóa, tỉnh Quảng Bình. Trong đợt dịch Covid-19 diễn ra tại Sài Gòn vừa qua, bác sĩ Dương Minh Tuấn cùng đoàn y tế huyện Minh Hóa, Quảng Bình tiếp tục tình nguyện lên đường, tham gia công tác chống Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn của tác giả Dương Minh Tuấn, có bán tại Nhà sách online NetaBooks với ưu đãi Bao sách miễn phí và Gian hàng NetaBooks tại Tiki với ưu đãi Bao sách miễn phí và tặng Bookmark “Tôi muốn quay ngược thời gian và trở lại tuổi thơ. Khi “Bố” là “Anh hùng và “Tình yêu” là “Cái ôm của mẹ”. “Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố”. Điều duy nhất có thể gây “đau đớn” là “Xước đầu gối”. Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là “Đồ chơi”. Và khi... “Tạm biệt” có nghĩa là “ Hẹn gặp lại vào ngày mai”. Cách đây 3 năm, khi mới phát hành, đoạn văn trích trong cuốn "Những đứa trẻ không bao giờ lớn" đã trở thành hot trend, được rất nhiều độc giả chia sẻ. Cuốn sách năm ấy cũng trở thành hiện tượng, lọt bảng xếp hạng của rất nhiều trang bán sách. Lần này, Những đứa trẻ không bao giờ lớn trở lại với bạn đọc với diện mạo trưởng thành hơn, chín chắn hơn, chắc chắn sẽ mang lại một cảm xúc mới cho những ai từng yêu mến cuốn sách và tác giả Dương Minh Tuấn. Xin trích lại một review vô cùng chân thật và đầy đủ của một bạn đọc để mọi người có cái nhìn khác về cuốn sách ý nghĩa này "Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn mở đầu với lời đề từ đầy chiêm nghiệm, có lẽ sẽ không khó đoán, màu sắc trầm mặc lạnh lẽo của cô đơn, của thương nhớ, của đắng cay… sẽ bao trùm lên từng trang từng trang của cuốn sách này. Lần đầu tiên mình thấy một cuốn tản văn Việt Nam mà người viết không phải nhà văn, mà là Bác Sĩ. Nghe là đã thấy nhiều câu chuyện rồi. Và đúng như vậy thật, một nhà văn sẽ kể cho cậu nghe những cuộc đời, nhưng một anh bác sĩ sẽ kể cho cậu nghe rất nhiều những cuộc đời trong Bệnh Viện. Mà bênh viện thì,… mọi người biết rồi đấy! Cuốn sách là những dòng tản mạn, lúc ngắn, lúc dài về những chuyện đã trải qua. Về những người từng gặp, những cuộc đời, những số phận, những suy tư, tâm sự của một Bác Sĩ. Một con người, chưa già nhưng cũng đã ở tuổi mà sóng gió cũng đã trải qua không ít. Có lẽ ở độ tuổi 28, tuổi trưởng thành, dù đã lập gia đình hay chưa, thì cũng chẳng ai còn ngây thơ vô tư được nữa. Từng đó tuổi, nếm đủ ngọt bùi đắng cay, đã trầm mặc và nhiều tâm sự. Trong cuốn sách này, tác giả trải lòng lòng về những tâm sự ấy. Tâm sự gia đình, tuổi thơ, quá khứ, bạn bè, và tất nhiên, cả nghề y. Có lẽ hiếm khi chúng ta được nghe nhiều câu chuyện về bệnh viện cùng một lúc đến vậy. Một người phụ nữa Cà Mau nhập viện vì hen suyễn. Anh chồng bị tật một chân lếch thếch dẫn 3 đứa trẻ theo. Một đứa còn ẵm trên tay. Quần áo không biết bao nhiêu mảnh vá, rách tới nỗi làm rơi 2 triệu vừa đi vay. Một anh bác sĩ dành trọn tâm huyết cho nghề, qua đời khi đang làm tình nguyện. Ông chồng có người vợ nằm liệt giường, một mình làm trụ cột kinh tế, tìm đến bàn nhậu như giải khuây rồi lại thành nghiện rượu, nhập viện rồi có mấy ông bạn nhậu đến thăm. Lúc tỉnh vẫn nói cười hẹn ngày tái ngộ bên ly rượu, rồi qua đời ngay lúc những ông bạn vẫn chưa về. Một anh bạn bị tai nạn nằm liệt một chỗ, mất ngay khi người bạn bác sĩ chưa dứt lời tâm sự. Hay vô vàn những mảnh đời bi thương khác mà chắc ai cũng đã từng chứng kiến hoặc nghe qua. Giữa dòng đời đầy rẫy bất công, nhiều khi mình nghĩ sao cuộc sống này nó vô nghĩa thế, mạng sống của một con người lắm khi cũng chẳng hơn một ngọn cỏ là bao. Đã vậy còn ngày ngày đối mặt với biết bao giả dối, đắng cay, bi kịch nhiều khi không đến từ tử thần, mà đến từ chính đồng loại, chính người thân, thậm chí chính bản thân mình, làm con người ta méo mó cả nhân hình, nhân dạng, hoặc là giả dối với chính cảm xúc của mình “Chúng mình sống làm sao để không phải mang quá nhiều mặt nạ bây giờ” Một trăn trở nghe thôi cũng thấy đau lòng. Người ta phải đeo nhiều mặt nạ quá, lớp này chồng lớp kia, có lúc nào được tháo hết. Mà có khi đến cuối cùng lại không biết đâu mới là gương mặt thật của chính mình. Người ta không nhớ mình đã đánh mất bản thân như thế nào, lúc chơi vơi lại thèm về quá khứ. Như anh bác sĩ Tuấn nhớ cái se lạnh của Hà Nội, nhớ những tiếng người Hà Nội, nhớ bát phở Hà Nội. Như bất cứ ai cũng nhớ nhà, nhớ quê. Thèm cảm giác bình yên, che trở. Thèm những khoảng thời gian cùng bạn bè nói cười, không phải lúc nào cũng là chuyện vui, nhưng đều là những chân thật. Những bóng dáng bạn bè mà có thể sau này chẳng còn được gặp lại bao giờ… Ấy thế nhưng cuốn sách này cũng không phải toàn viết về những điều đau khổ. Chúng ta vẫn đọc được trong đó những mẩu chuyện không nhớ ngày tháng năm, chỉ nhớ nó cũng thú vị, hài hước, hạnh phúc, nhiều khi làm mình ấm lòng. Tô thêm những màu ấm áp tươi sáng cho bức tranh không phải toàn màu đen. Chuyện anh bác sĩ Tuấn dặn bệnh nhân giảm cân khoa học đi tìm mua giảm cân. Đôi vợ chồng già đi tuần trăng mật không may ăn phải đồ ăn bẩn, đau bụng quá phải chạy vào viện, những lúc bụng quặn lên vẫn nắm chặt tay nhau… Hoặc thậm chí ngay trong khoảng thời gian đen tối nhất, thậm chí biết chắc cái chết sắp đến, những con người trong câu chuyện vẫn đầy lạc quan. Lạc quan kể chuyện buồn, cách họ lạc quan chắc sẽ làm những người khỏe mạnh như chúng ta phải rơi nước mắt. Đó, chúng ta vẫn còn rất nhiều lý do để vui vẻ, một trong đó là tự nghĩ mình là người vui vẻ, đơn giản đúng không. Với mình, đây là một cuốn sách đáng đọc, đáng suy ngẫm vì chứa nhiều bài học, giá trị cho cuộc sống. Đôi lúc mình tìm đọc lại để thấy đồng cảm hơn, lấy lại chút niềm vui và niềm tin với cuộc đời khi ngoài kia là quá nhiều khắc nghiệt và mệt mỏi. Cảm ơn cuốn sách, cảm ơn anh Tuấn đã cho mình thật nhiều trải nghiệm về cuộc đời!" - Hệ thống nhà sách Fahasa toàn quốc - Hệ thống nhà sách Phương Nam toàn quốc - Hệ thống nhà sách Tiền Phong toàn quốc - Hệ thống nhà sách ADC khu vực Hà Nội - Hệ thống nhà sách Thăng Long Thành phố Hồ Chí Minh - Hệ thống nhà sách Cá Chép toàn quốc - Hệ thống nhà sách Tân Việt khu vực Hà Nội - Nhà sách Ngân Nga - Số 7 Đinh Lễ - Nhà sách Lâm - số 3 Đinh Lễ - Nhà sách Huy Hoàng - số 3 Đinh Lễ * Tuyển đại lý - Chiết khấu hấp dẫn - Hotline 090 4351818 Bước 1 Truy cập website và lựa chọn sản phẩm cần mua để mua hàng Bước 2 Click vào sản phẩm muốn mua, màn hình hiển thị ra popup với các lựa chọn sau - Nếu bạn muốn tiếp tục mua hàng Bấm vào phần tiếp tục mua hàng dể lựa chọn thêm sản phẩm vào giỏ hàng. - Nếu bạn muốn xem giỏ hàng để cập nhật sản phẩm Bấm vào xem giỏ hàng. - Nếu bạn muốn đặt hàng và thanh toán cho sản phẩm này vui lòng bấm vào Đặt hàng và thanh toán. Bước 3 Lựa chọn thông tin tài khoản thanh toán - Nếu bạn đã có tài khoản, vui lòng nhật thông tin tên đăng nhập là email và mật khẩu vào mục đã có tài khoản trên hệ thống. - Nếu bạn chưa có tài khoản và muốn đăng ký tài khoản vui lòng điền các thông tin các nhân để tiếp tục đăng ký tài khoản. Khi có tài khoản bạn sẽ dễ dàng theo dõi được đơn hàng của mình. - Nếu bạn muốn mua hàng mà không cần tài khoản vui lòng nhấp chuột vào mục đặt hàng không cần tài khoản Bước 4 Điền các thông tin của bạn để nhận đơn hàng. Lựa chọn hình thức thanh toán và vận chuyển cho đơn hàng của mình Bước 5 Xem lại thông tin đặt hàng, điền chú thích và gửi đơn hàng Sau khi nhận được đơn hàng bạn gửi, chúng tôi sẽ liên hệ bằng cách gọi điện lại để xác nhận đơn hàng và địa chỉ của bạn. Trân trọng cảm ơn Thời sự Thứ ba, 9/3/2004, 1503 GMT+7 Trung tâm Giáo dục đào tạo lao động xã hội số 2 là cơ sở duy nhất của Hà Nội nuôi dưỡng trẻ bị nhiễm căn bệnh thế kỷ AIDS. Tuy nhiên, điều kiện vật chất thiếu thốn đang gây khó khăn cho hoạt động nhân đạo này, thậm chí đẩy trung tâm vào hoàn cảnh các cháu tử vong cũng không có đất mà chôn. Hai cháu Nam và Huy 5 tháng tuổi vẫn nằm Việt, vừa tổ chức sinh nhật tròn 2 tuổi và cũng là tròn 2 năm nó lớn lên với cán bộ trung tâm. Nhìn khuôn mặt bụ bẫm, ánh mắt tinh nghịch của Việt, không ai nghĩ rằng, bé bị chính cha mẹ của mình bỏ rơi lúc mới lọt lòng khi biết chắc rằng đứa con đứt ruột đẻ ra mắc phải căn bệnh thế kỷ từ họ truyền sang. Việt là một trong số 17 bé từ 5 tháng đến 5 tuổi đang được chăm sóc tại Trung tâm Giáo dục đào tạo lao động số 2, xã Yên Bài, Ba Vì, Hà Tây. Chị Phan Thị Bích Vân, bác sĩ duy nhất ở đây cho biết, hầu hết các cháu bị bố mẹ bỏ rơi và đều bị lây bệnh từ mẹ. Như bé Huy 5 tháng tuổi, bé Hồng 1 tuổi, Nam 5 tháng tuổi... đều bị mẹ chúng vứt ngoài đường hoặc bỏ rơi tại bệnh viện từ khi mới sinh. Hay như trường hợp cháu Phúc, được cha mẹ gửi vào đây khi bắt đầu có hiện tượng nhiễm trùng vùng mặt. Bố mẹ bé cũng đang bị AIDS giai đoạn cuối, do hoàn cảnh kinh tế không thể tiếp tục chăm sóc con. Duy nhất chỉ có Hoài Anh, 5 tuổi, lớn nhất nhóm là được mẹ ở ngay trại chăm sóc. Mẹ Hoài Anh bị nhiễm AIDS đang ngày ngày chăm sóc con mình và làm mẹ nuôi cho các cháu khác. Toàn bộ số tiền trợ cấp do Trung tâm trả, chị đều dành để mua đồ dùng cho các con, coi đó như là hành động hối lỗi với đứa con của mình. Bác sĩ Vân cho biết, về thể trạng của các cháu lúc này rất tốt. Chúng ăn ngủ được và chơi đùa với nhau rất vui vẻ. Tuy nhiên, các cháu có thể bị các bệnh nhiễm trùng tấn công bất cứ lúc nào. Để chống lại, Trung tâm chỉ có các loại thuốc chống nhiễm trùng thông thường do nhà nước cấp. Một số loại khác tốt hơn như Effexin nhỏ tai; Brestofen; Azithromycin; Zithromat... không quá đắt tiền nhưng không phải lúc nào cũng có. Hầu hết đó là quà do các nhà hảo tâm tài trợ. Vừa kiểm tra thân nhiệt từng cháu, bác sĩ vừa tâm sự "Chúng tôi chưa biết kêu gọi từ đâu. Nếu có thì các cháu còn cơ hội kéo dài cuộc sống". Các cán bộ ở đây vẫn còn nhớ giây phút hạnh phúc cách đây 1 năm. Ba cháu nhỏ đã được rời khỏi Trung tâm sau nhiều lần xét nghiệm cho kết quả âm tính với HIV. Rất nhiều người đã khóc bởi tử thần đã không thể vươn tay tới những sinh linh nhỏ bé này. Phó giám đốc Nguyễn Tiến Thắng giải thích, không phải đứa trẻ nào có mẹ bị nhiễm HIV thì sinh ra cũng nắm chắc cái chết. Thế giới đã chứng minh nếu mẹ chưa ở giai đoạn cuối thì vẫn có thể sinh con an toàn, với điều kiện không cho con bú sữa mẹ. Ngoài ra, một số trường hợp cũng phản ứng tốt với thuốc đặc trị, có thể sống đến 20 năm mà chưa bị rơi vào giai đoạn cuối của AIDS. Con số bệnh nhi bé nhỏ đến với Trung tâm đang tăng lên hằng năm. Điều này đặt ra bài toán hóc búa là làm sao dạy văn hóa được cho các cháu. Giám đốc Nguyễn Thị Phương cho biết "Hiện các cháu vẫn được học hát, học chữ bình thường. Chúng tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có được một phòng học riêng đủ phục vụ giảng dạy. Giáo viên tình nguyện của Trung tâm đã sẵn sàng". Một vấn đề khác mà Trung tâm đang mắc phải là không tìm được chỗ mai táng cho những bé xấu số. Ông Thắng kể, ông đã từng đến đủ mọi cấp từ tỉnh đến huyện để xin đất. Vất vả lắm mới được thì về đến xã người dân lại phản đối. Cách tốt nhất bây giờ là hỏa táng thì Trung tâm lại không đủ kinh phí. Cách đây vài tháng có một cháu mất, Trung tâm đành huy động thêm tiền để lo chuyện hậu sự. Trợ cấp của nhà nước được đồng chưa đủ chi phí tiền xe đi lại. Cao Mạnh Tuấn Những đứa trẻ không bao giờ lớn của tác giả Dương Minh Tuấn mang đến một màu sắc mới lạ, pha giữa nét trầm buồn và sự lạc quan từ những câu chuyện có thật. Đây sẽ là cuốn sách giúp bạn cảm thấy yêu đời hơn, sống lạc quan hơn và biết ơn nhiều hơn. Review sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Tên sáchNhững đứa trẻ không bao giờ lớnTác giảDương Minh TuấnThể loạiTản vănNăm xuất bảnNăm 2021Nhà xuất bảnNXB Văn học Điểm đặc biệt của cuốn sách là nó không được viết bởi nhà văn, mà từ chính một vị bác sĩ. Dương Minh Tuấn – ở cái độ tuổi 28, dù đã lập gia đình hay chưa, thì con người ta cũng không thể sống vô tư. Tác giả làm nghề bác sĩ, đã chứng kiến không ít những câu chuyện sống còn, nếm trải không ít ngọt bùi đắng cay. Tất cả những cung bậc cảm xúc đó đều sẽ được đưa vào một cách chân thật nhất qua từng trang sách. Tiếp nối thành công của cuốn Lạc quan gặp Niềm vui ở quán Nỗi buồn và những chuyện chưa kể xuất bản năm 2016, Những đứa trẻ không bao giờ lớn ra đời đã nhanh chóng trở thành hot trend trên mạng xã hội từ khi ra mắt. Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn chia làm hai phần. Phần một với chủ đề Lạc quan kể chuyện nỗi buồn, với cả thảy 20 câu chuyện. Toàn bộ đều là những câu chuyện mang một nét buồn, nhưng lại phảng phất đâu đó sự lạc quan đến cho người đọc. Phần 2 với chủ đề Nhật ký của niềm vui, sẽ không còn chia ra từng câu chuyện, mà nơi đây quy tụ những mẫu nhật ký ngắn về các câu chuyện trên giường bệnh đến từ bác sĩ và bệnh nhân. Đây chắc chắn là cuốn sách thú vị giúp bạn bình yên sau giờ lao động mệt nhọc. Một người phụ nữ vào cấp cứu trong tình trạng khó thở, người chồng cùng ba đứa con mặc bộ quần áo cũ kỹ, nhàu nát, chằng chịt những vết khâu vá. Vì cảnh nghèo họ chẳng có một đồng trong tay để nhập viện. Nhưng tình thương thì luôn có xung quanh. Người thì đi xin sữa cho đứa bé còn bế trên tay, người thì đi mua đồ ăn cho 2 đứa nhỏ còn lại. Y tá bệnh viện thì đi huy động tiền viện phí. Nhìn cái dáng khập khiễng của người chồng bế theo em bé, hai đứa nhỏ chạy theo sau bố, vẫn cố ngoái lại vẫy tay chào mọi người khi leo lên chiếc xe chuyển viện. Review sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Anh là người đam mê hội họa, nhưng mẹ anh thì lại cho đấy là cái nghề chẳng ra làm sao và nhất quyết ngăn cản. Thế là anh nghe mẹ học kinh tế, nhưng niềm đam mê với nghệ thuật chưa bao giờ ngừng cháy bỏng trong anh. Cái ngày anh nhất quyết cải mẹ để theo con đường họa sĩ cũng là cái ngày cuối cùng anh được nhìn thấy mẹ. Anh mất trong một vụ tai nạn xe. Chị được chẩn đoán là ung thư giai đoạn cuối. Nhưng chị chẳng đau buồn. Chỉ còn một năm để sống, chị nghỉ việc, chị đi gieo niềm vui cho tất cả mọi người. Mặc dù mang căn bệnh trong người, nhưng hằng ngày chị vẫn sang chăm cho cô hàng xóm bị chứng viêm đa cơ. Trên miệng chị lúc nào cũng tươi cười, ai hỏi gì chị cũng cười, chưa lấy một lần chị than vãn về căn bệnh. Chị khiến cho những người xung quanh thấy yêu đời hơn và nể phục chị hơn. Việc chấp nhận sống xa nhà, là đồng nghĩa với việc thức dậy và nhận được tin báo người thân vừa qua đời. Những chuyến xe, chuyến bay trở về quê nó dài đằng đẵng. Giây phút khi bạn biết vừa có một ai đó giã từ cõi đời này nó lạ lắm. Bản thân bạn như đã biết trước, bạn bình thản chấp nhận vì nó vốn là điều sẽ xảy ra. Bạn vứt hết tất cả để quay trở về, để nhìn người thân mình lần cuối và bạn biết sẽ chẳng bao giờ được gặp lại họ. Đọc thêm review sách NHỮNG ĐIỀU HOÀNG TỬ BÉ NÓI VỚI TÔI – Hành Trình Tìm Lại Cái Tôi Chính MìnhCảm Ơn Anh Đã Đánh Mất Em – Anh Rời Đi, Em Học Cách Một Mình Sau Tan VỡĐiều Đẹp Nhất Có Khi Là Buông Tay – Đôi Khi Sự Chia Tay Lại Mở Ra Trang Mới Cuộc Đời Những câu chuyện chia ly, mất mát, những nỗi niềm hoài cổ về điều đã qua cùng với nhiều câu chuyện buồn khác sẽ có trong hơn 200 trang sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn. Bằng câu từ giản dị, cách dẫn dắt đi vào lòng người, tác giả đưa người đọc như được trải nghiệm những câu chuyện của chính mình. Từ đó, dấy lên sự đồng cảm trong lòng độc giả. “Có vài mối quan hệ, nếu có cả trăm lý do để từ bỏ mà vẫn còn một lý do để giữ lại thì hãy cố mà giữ lấy. Nhưng có những mối quan hệ, dù có cả ngàn lý do để níu kéo nhưng chỉ cần tìm thấy một lý do để từ bỏ, thì hãy bỏ ngay đi.” Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn chẳng hề nhất quán cho từng câu chuyện sẽ theo mạch cảm xúc nào. Đan xen lẫn nhau là những câu chuyện dài ngắn khác nhau, là những nốt trầm buồn khác nhau. Cuộc sống này vốn dĩ đã quá đỗi bất công, sự nhọc nhằn đôi khi cuốn chúng ta quên đi những điều phải trân trọng. Chúng ta nhớ về những chuyện đã cũ, chúng ta tiếc thương cho những điều đã qua. Nhưng sau tất cả, chúng ta vẫn phải sống cho hiện tại và tương lai, sống cho những người đã ra đi. Review sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Mặc dù sách chỉ toàn chuyện buồn, nhưng đằng sau những câu chuyện ấy là một sự khao khát mong muốn được sống, được hít thở. Từ câu chuyện chú Dương chăm vợ mình từng chút một trên giường bệnh, có đôi lần vợ chú như đến cửa tử chú vẫn không hề bỏ cuộc. Nhìn cái cách chú ân cần với vợ, chú đau đớn khi thấy vợ thập tử nhất sinh, mình như hiểu ra tình thương hóa ra vẫn còn đâu đây. “Không chỉ tồn tại, nó còn sống và sống mãnh liệt trong từng hơi thở từng ánh mắt của những người thương nhau đến bền chặt đôi tay mà dắt nhau qua cơn bão tố.” “Giữa bao cảnh đời còn đầy trái ngang và gian khó ngoài kia thì tình người ở cái đất này vẫn còn đậm đà và ấm áp lắm. Đủ để nhen nhóm một khoảnh khắc niềm vui trong những đôi mắt buồn.” Cuộc sống là thế, không ai biết trước được chuyện ngày mai. Đôi khi một miếng bánh bẻ đôi, một ngụm trà san nửa, nỗi buồn thì chia hai mà niềm vui thì chụm lại,… cũng khiến lòng chúng ta cảm thấy yên ổn hơn nhiều. Điểm hay của cuốn sách với mình, dù chẳng viết theo kiểu văn chương bay bổng, nhưng Những đứa trẻ không bao giờ lớn thật sự đã chiếm trọn trái tim mình. Dù chỉ đọc lại những trang sách, những câu chuyện đã qua, nhưng mình như được sống trong chính giây phút ấy. Mình thấy bản thân mình đâu đó trên trang sách. Ngày ngày chúng ta phải đối mặt với những câu từ giả dối, với những lớp mặt nạ nặng trĩu. Thì cuốn sách này sẽ là nguồn sống khiến bạn yêu cuộc đời này hơn. Bạn học được cách trân quý từ những điều bé nhỏ nhất, biết ơn khi bạn vẫn được sống, được thở, được làm việc như một người bình thường. Khi nào cuộc sống quật ngã bạn, thì hãy để tình thương xung quanh níu bạn lại. Trong Những đứa trẻ không bao giờ lớn, bạn vẫn đọc được những câu chuyện hài hước, thú vị làm bản thân thấy ấm lòng. Chính những câu chuyện mang màu sắc tươi vui hơn nó đã tô màu cho bức tranh đầy xám xịt phía trước. Như câu chuyện đôi vợ chồng già bị ngộ độc phải nhập viện, dù đau đớn nhưng họ vẫn nắm chặt tay nhau. Hay thậm chí trong lúc cận kề cái chết nhất, người bệnh vẫn có những câu nói đầy lạc quan khiến y bác sĩ đều phải bật cười. Lạc quan kể chuyện nỗi buồn hay Nhật ký của niềm vui đều để lại trong lòng chúng ta một chút gì đó sự biết ơn. Review sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Đây là một cuốn sách đáng đọc, đáng gối đầu giường. Cuốn sách Những đứa trẻ không bao giờ lớn khiến mình suy ngẫm lại cuộc sống này. Mình tìm thấy động lực sống, động lực làm việc và niềm tin vào cuộc đời. Mình biết cách trân quý những mối quan hệ xung quanh và biết cách chấp nhận khi xảy ra tan vỡ. Hãy luôn sống với một tấm lòng cho đi vì còn nhiều mảnh đời bất hạnh ngoài kia đang chờ bạn. END. Bạn muốn mua sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Nhấn vào đây 👇👇👇 Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Review Cảm ơn bạn đã đọc Review sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn tại Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Đọc Online Cuốn sách hiện chưa có bản đọc online, chúng tôi sẽ cập nhật khi có, Cảm ơn bạn đã quan tâm. Sách Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn PDF Cuốn sách hiện chưa có bản PDF, chúng tôi sẽ cập nhật khi có, Cảm ơn bạn đã quan tâm. Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn Ebook Cuốn sách hiện chưa có bản Ebook, chúng tôi sẽ cập nhật khi có, Cảm ơn bạn đã quan tâm.

những đứa trẻ không bao giờ lớn