Quy Phục Vợ Yêu Chương 29: Chừng Nào Em Yêu Anh Cuộc triển lãm cứ thế kéo dài trong vòng bốn tiếng đồng hồ, Lăng Tuệ sau cùng theo Phó Mặc Quân, chỉ có thể tạm biệt Chu Nam mà rời đi. Đến khi bước lên xe, nét u ám trên gương mặt Phó Mặc Quân vẫn chưa được xua tan. Anh cứ thế ngồi im lặng một góc không nói không rằng.
Yêu Tân hôn vợ xấu quá tôi bỏ đi, 2 năm trở lại tôi cay mắt khi cô ấy đáp lời . QUỲNH CHI (GHI) 10/09/2022 - 19:17 (GMT+7) 0. Đến đêm tân hôn, cô ấy tẩy trang mặc trang phục thường ngày, tôi mới thấy Hòa đúng là xấu thật. (Ảnh minh họa)
Sau khi kết hôn, vợ chồng Quý Bình thường xuyên thể hiện tình yêu với nhau khiến nhiều người ngưỡng mộ. Cặp đôi càng viên mãn hơn khi đón con trai chung chào đời vào tháng 3/2022. Ngoài ra là những hình ảnh đáng chú ý khác trên Facebook/Instagram sao Việt:
Hồng Vân CẢM PHỤC nàng vợ đối xử quá NHÂN TỪ với người yêu cũ của chồng dù nhiều lần bị làm phiềnĐăng kí kênh:
Huy Khánh cùng vợ con nghỉ dưỡng ở Quy Nhơn. Diễn viên Huy Khánh vừa có chuyến du lịch cùng bà xã Mạc Anh Thư và con gái 10 tuổi ở Quy Nhơn, Bình Định. Huy Khánh nói bận nhiều việc nhưng anh vẫn cố gắng sắp xếp thời gian đi chơi cùng vợ con để gắn kết tình cảm gia đình.
cash. Bảy giờ mười phút, Chung Diệc Tâm khoác cánh tay Trần Hiêu xuất hiện ở phòng hòa nhạc. Chương trình bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi, hai người áo quần chỉn chu, khí chất xuất chúng, thu hút không ít ánh mắt tò khi hai người vào chỗ ngồi không lâu, tiếng thông báo từ trong cánh gà vang lên, cả hội trường dần yên tĩnh. Thành viên của dàn nhạc lần lượt mang theo nhạc cụ tiến vào sân khấu, mà khi Lương Tễ Thần xuất hiện cùng cây cello, Chung Diệc Tâm nghe thấy có không ít cô gái nhỏ giọng tán thưởng.“Sư huynh của tôi đấy.”, trong mắt cô không phải không có vẻ vui mừng, quả thật sư huynh đã cho cô không ít thể Hiêu nhìn thoáng qua, mặc dù không nhìn rõ gương mặt, nhưng từ dáng người và tác phong, thì đúng là người đàn ông trong clip hôm hờ hững nói “Em lấy cái loa thông báo một lần là được rồi.”Chung Diệc Tâm hừ nhẹ một tiếng, không chấp nhặt với anh, cô tập trung nhìn lên sân khấu, cố gắng để mình không nghĩ đến chuyện lúc ở nhà. Có điều, trên vành tai vẫn còn hơi ấm anh để lại, làm sao mà cô có thể xem nhẹ được?Sau cái động chạm ngắn ngủi, anh thu tay rất nhanh, như thể đó chỉ là một sai lầm vô tình mà thôi. Chung Diệc Tâm không truy cứu, đúng là cô cũng giật mình, có điều, sắp đến phần mở màn rồi, cô không có thời gian lôi thôi với nhất định là như lặng lẽ liếc Trần Hiêu một cái, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình. Tầm mắt giao nhau rồi lại lẳng lặng rời đi, cô giả vờ như không có chuyện gì, giở tờ giới thiệu ra nay có hai khúc nhạc, đầu tiên là bản Concerto dương cầm số 2 của Shostakovich, trên tờ giới thiệu có ghi, nghệ sĩ dương cầm Cao kể giữa cô và Cao Thanh có tồn tại khúc mắc thế nào, thì tối nay cô chỉ là một thính giả, đến đây với thái độ thưởng thức âm nhạc. Cao Thanh mặc lễ phục màu đỏ xuất hiện một cách long trọng, Chung Diệc Tâm cũng vỗ tay theo các khán giả Diệc Tâm nhìn người đàn ông bên cạnh qua khóe mắt, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tay đặt trên đầu gối, thái độ như lấy nhoẻn miệng nhạc bắt đầu, cô lắng nghe hết sức chăm chú. Vé Lương Tễ Thần cho là vị trí đẹp nhất, từ chỗ cô có thể vừa khéo quan sát được động tác tay của Cao Thanh. Mấy năm không gặp, kĩ năng của cô ta tiến bộ không ít, nhưng khi tiến vào chương hai thì rõ ràng là độ mạnh nhẹ chưa đạt, cao âm không đủ trong trẻo, chân giậm bàn đạp cũng hơi hỗn phải cô soi mói, nhưng người cùng ngành với nhau, không thể tập trung thưởng thức được, kiểu gì cũng sẽ xem xét dưới góc độ chuyên nghiệp. Nếu để so sánh, cô thích khúc nhạc thứ hai hiện của nhạc trưởng và các thành viên khác tất nhiên là không cần phải nói. Cô đặc biệt chú ý đến phần độc tấu cello của Lương Tễ Thần. U sầu, bi thương, đè nén không thể giãi bày, đúng như cô đã nói, Lương Tễ Thần hợp với kiểu nhạc quằn quại như thế này, quả thật là như được soạn ra dành riêng cho anh ta tuyệt nghe hết sức tập trung, hai tay nhẹ nhàng đánh tiết tấu trên đùi, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, thậm chí cũng không biết ánh mắt của người đàn ông bên cạnh vẫn cứ bám theo cô từ nãy đến quá trình biểu diễn, có một chuyện hài hước nho nhiều người lần đầu tiên đến nghe hòa nhạc đều không biết quy tắc, đò là một bản hòa tấu được chia làm nhiều chương, giữa các chương, chỉ huy và dàn nhạc sẽ dừng lại một lát, mà lúc này thì không được vỗ tay. Trước khi khúc nhạc bắt đầu, sẽ có nhân viên hậu đài đứng ở trước hàng ghế đầu giơ biển nhắc nhở khán giả, nhưng có không ít người quá nhiệt tình, bất chấp vỗ tay rào lẽ vị nhạc trưởng sợ có người vỗ tay, nên ngay khi chương nhạc thứ hai kết thúc, ông ta không nói gì, cũng chẳng thèm lau mồ hôi, cứ thế ra hiệu cho dàn nhạc tiến vào chương tiếp theo, làm cả dàn nhạc có phần mơ Diệc Tâm bị hành động đáng yêu đó chọc cho bật Hiêu nhìn cô với vẻ khó hiểu, “Thế mà cũng buồn cười ư?”Chung Diệc Tâm đoán anh không get được điểm gây cười, anh không vỗ tay, cũng không phải là do anh biết quy tắc, mà chẳng qua là lười nhấc tay mà thôi. Vừa nghĩ thế, cô liền cảm thấy mình nên giải thích với anh một ghé vào tai Trần Hiêu, nhỏ giọng giải thích với anh. Cô vừa lại gần, mùi hương trên tóc cô cũng quấn tới theo, cộng thêm hơi thở ấm áp, làm anh cảm giác vành tai ngứa kinh khủng, lòng nao nao, về phần cô nói gì, anh không nghe tới kịp buổi hòa nhạc này, lúc chiều anh ký hợp đồng với đối tác xong liền lên máy bay vội vàng trở về, lịch trình tương đối gấp gáp. Anh không phải là người yêu thích âm nhạc cổ điển, anh vốn tưởng mình sẽ chán đến mức buồn ngủ, nhưng mọi chuyện xảy ra tối hôm nay lại thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của thế, ngay khi Chung Diệc Tâm ngồi thẳng lại, Trần Hiêu bỗng không muốn bỏ qua, anh kéo cổ tay cô, thấp giọng nói “Tôi không hiểu, nói lại lần nữa xem.”Chung Diệc Tâm ghét bỏ liếc anh một cái, nói rõ ràng như thế mà còn không hiểu, ngốc nhiên cô cảm thấy lo cho tương lai của tập đoàn Hành Sinh, lát nữa về phải hỏi Chung Kỳ Nhạc có mua cổ phiếu của Hành Sinh hay không, nếu có thì phải nhanh chóng bán vốn định đợi sau khi kết thúc buổi hòa nhạc sẽ giải thích cho anh, nhưng không hiểu sao Trần Hiêu cứ khăng khăng kéo tay cô lại, như thể cực kỳ tò mò về chuyện này, Chung Diệc Tâm hết cách, đành phải ghé gần lại giải thích thêm một lần nữa. Lần này thì Trần Hiêu đã hiểu, nhưng lại lắm câu hỏi hơn.“Người ở đằng sau kia gõ cái gì đấy?”“Trống định âm.”“Sao khúc này lại không có đàn piano?”“… Tại vì đây không phải là bản concerto[1] dương cầm, anh tự xem tờ giới thiệu đi.”Một lát sau, Trần Hiêu lại huých khẽ vào tay cô rồi ghé sát vào tai cô hỏi “Nhạc trưởng bao nhiêu tuổi rồi?”Chung Diệc Tâm đang định châm chọc thì vành tai vốn lạnh vì điều hòa trong thính phòng bỗng bị bờ môi ấm áp của anh chạm vào, chỉ trong chốc lát. Câu hỏi của anh rất ngắn, con chữ ít ỏi, nhưng dư chấn lại dài, khiến cho lông tơ trên tai cô cũng như dựng cả lúc hoảng hốt, dường như hiểu ra ý đồ của anh, cô không trả lời, ngoảnh mặt sang một bên, ép mình phải tập trung, nhưng mà, tay cô vẫn bị anh nắm lấy. Cô tự nói với mình, sở dĩ không tiếp tục thì thầm to nhỏ với anh nữa là vì cô không muốn làm ảnh hưởng đến những người khác, cho dù xung quanh mình cũng không thiếu những người chốc chốc lại tán gẫu với đối không phải vì tim đập quá nhanh nên cô không nói thành lời né tránh một cách tự nhiên, Trần Hiêu cũng không ép, anh nới tay ra, hai người lại bình thường trở lại, nhưng cô cảm giác, có gì đó đang lặng lẽ thay nhạc kết thúc, dàn nhạc chơi một khúc đệm sau cùng[2], rốt cuộc khán giả cũng có thể nổ một tràng pháo tay giòn giã. Chung Diệc Tâm đưa Trần Hiêu vào hậu đài, cô muốn chào hỏi Lương Tễ Thần.“Sư huynh, tối nay anh thể hiện rất tốt, cảm ơn vé của anh.”, sau đó, cô giới thiệu Trần Hiêu với Lương Tễ Thần, “Chồng em.”Hai người đàn ông lịch sự bắt tay nhau, sau đó hàn huyên đôi ba câu rồi tạm lúc này, Cao Thanh cũng trở lại sau khi ký tên cho mấy người hâm mộ, cô ta chào đón Chung Diệc Tâm bằng một vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, “Khéo vậy, hôm trước vừa mới gặp cậu xong, đây là…”Ánh mắt của cô ta dừng trên người Trần Diệc Tâm lẳng lặng đứng chắn trước mặt Trần Hiêu, khách sáo nói “Chồng tôi.”“Tôi quên mất, giờ nên gọi cậu là cô Trần mới phải.”, giọng điệu của Cao Thanh nghe đầy ẩn ý, “Anh Trần, quả là nghe danh không bằng gặp mặt.”Trần Hiêu liếc Cao Thanh một cái, không có ý định đáp lời. Anh dùng ánh mắt hỏi Chung Diệc Tâm có muốn đi không, cô gật đầu, chỉ đợi chào tạm biệt Lương Tễ Thần nữa là nhiên có mấy tay phóng viên ùa vào, nhìn thẻ tên đeo trước ngực thì họ là phóng viên của đài truyền hình và của một tạp chí âm nhạc cổ điển trong Tễ Thần và Cao Thanh là đối tượng chính của cuộc phỏng vấn này, một lần gặp được cả hai, ai nấy đều vô cùng hưng phấn. Trong đó, có một tay phóng viên trông đứng tuổi tinh mắt nhận ra Chung Diệc cố xảy ra tại thính phòng Boston năm đó là tin tức ồn ào nhất trong giới âm nhạc cổ điển. Tuy rằng sau đó các bài báo đều đã bị dập bỏ, dần dần hạ nhiệt, cái tên Chung Diệc Tâm cũng như biến mất khỏi làng nhạc, nhưng sau khi có tin Hứa Xương Ngạn và Lương Tễ Thần về nước tổ chức lưu diễn, cái tên này lại bị đào ra.“Cô Chung Diệc Tâm, xin hỏi tối nay cô đặc biệt đến ủng hộ buổi biểu diễn của sư huynh sao?”Chung Diệc Tâm thoáng sửng sốt, cô khẽ gật đầu, không nói phỏng viên hỏi tiếp “Cô Chung Diệc Tâm, nghe nói gần đây cô mới kết hôn, trước tiên xin chúc mừng cô, mặt khác, có thể tiết lộ một chút về chân tướng của sự cố năm đó không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ở trên sân khấu vậy?”Một lời nói hất tung cả ngàn con sóng. Từ sau khi về nước, Chung Diệc Tâm chưa từng gặp phải chuyện thế này, cô có chuẩn bị tâm lý, nhưng lại tóm lấy tay Trần Hiêu theo bản năng. Giây phút đó, lòng bàn tay cô lạnh toát, cho dù cô đã cố giữ bình tĩnh, nhưng chỉ có Trần Hiêu mới cảm nhận được cô đang khẽ run lặng lẽ nhìn về phía anh, ánh mắt đầy vẻ bất lòng anh chấn động, đây là lần đầu tiên Chung Diệc Tâm để lộ vẻ yếu đuối chân thực với anh, cho dù ngày đó ở trại căn cứ bị người ta khiêu khích, nhưng cô còn chẳng biến mặt Trần Hiêu lập tức tối lại, anh cởi bỏ áo vest khoác lên người Chung Diệc Tâm, một tay ôm cô vào lòng, rồi lạnh giọng nói với tên phóng viên “Vợ tôi không cần thiết phải trả lời bất cứ câu hỏi nào cả, xin tránh ra cho.”, nói xong, anh ôm cô đi ra phía bên phóng viên kia biết đã dây phải người khó đối phó, nhưng vẫn không chịu buông tha, hắn tiến đến trước mặt hai người, giơ máy ảnh lên nháy lia lịa, miệng vẫn liên tục hỏi “Là do tay cô có vấn đề với dây thần kinh, hay là vì trạng thái tinh thần?…”Trần Hiêu nghe thấy thế thì đột nhiên biến sắc, vóc người anh cao, động tác mau lẹ, anh tiến đến cầm thẻ của hắn ta lên nhìn lướt qua, sau đó lạnh lùng nói, “Diêu Phong của tạp chí Âm nhạc cổ điển và cuộc sống, tôi nhớ rồi, tôi khuyên anh xóa hết những bức ảnh đó đi, bằng không chúng ta gặp nhau tại tòa án.”Diêu Phong vẫn chưa nhận ra anh là ai, nhưng lại bị thái độ của anh vây cho nghẹt thở. Đang lúc hắn chưa biết phải làm sao, thì Cao Thanh đột nhiên chen vào “Anh phóng viên này, tôi khuyên anh đừng nên đối đầu với cậu chủ của Hành Sinh, mau xóa những bức ảnh chụp vợ anh ấy đi.”Trần Hiêu lạnh lùng ngước mắt, tóm ngay được vẻ trào phúng trong ánh mắt Cao Thanh. Anh nhớ đêm đó Chung Diệc Tâm kể cô gặp phải một người rất đáng ghét, không hiểu sao anh lại cảm thấy chính là Cao mặt tên phóng viên lộ vẻ quẫn bách, hắn không dám hỏi lại, đành phải lề mề xóa bỏ đống ảnh này, Lương Tễ Thần điềm tĩnh nói “Anh Trần, anh đưa vợ anh ra ngoài trước đi, tôi sẽ kiểm tra xem hắn ta có xóa hết hay không.”Trần Hiêu gật đầu, anh ôm Chung Diệc Tâm bước nhanh ra ngoài. Trước khi đi, Chung Diệc Tâm cũng không quên nhìn Lương Tễ Thần với ánh mắt cảm khỏi nhà hát lớn, hai người đi tới cạnh xe. Trần Hiêu đưa tay che nóc xe cho cô, đợi cô ngồi vào chỗ rồi, lại thấy Lương Tễ Thần đang đi vội về phía này, anh liền đóng cửa lại, đứng đó tay Lương Tễ Thần cầm một cái túi giấy, anh ta liếc qua Chung Diệc Tâm đang ngồi trong xe, sau đó đưa cái túi cho Trần Hiêu, “Cái này là thầy tôi dặn tôi đưa cho cô ấy.”Trần Hiêu gật đầu, anh hỏi “Đây là gì vậy?”“Là video và audio những lần biểu diễn trước của cô ấy, anh có thể lấy ra xem.”“Biểu diễn?”, vừa rồi nghe phóng viên nhắc đến buổi biểu diễn, trong lòng Trần Hiêu đã có dự cảm, nhưng tình huống lúc đó gấp gáp, anh không rảnh phân tâm, cho đến lúc này mới chợt nảy sinh nghi Tễ Thần giữ nguyên vẻ lãnh đạm, không có vẻ trào phúng, cũng không có biểu cảm gì khác, “Anh Trần, chẳng lẽ anh hoàn toàn không biết gì về quá khứ của vợ anh à?”***[1] Concerto và symphony giao hưởng khác nhau, hiểu đại khái là concerto thì có một loại nhạc cụ chính, các nhạc cụ khác chỉ làm nền hỗ trợ; symphony thì có rất nhiều nhạc cụ phối hợp chặt chẽ với nhau.[2] Đoạn nhạc encore Là một màn trình diễn bổ sung khi chương trình kết thúc, thường là để đáp lại những tràng pháo tay kéo dài từ khán Càng về sau có lẽ truyện càng nhiều khái niệm về nhạc cổ điển, chỗ nào không đúng mong các cao nhân góp ý nhé!
Thế nào là một cuộc hôn nhân thương mại? Không cần tình yêu, chỉ cần lợi ích. Gặp nhau vài lần, không ghét là nhích. Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm cũng bước vào hôn nhân theo cách như vậy. Hai gia đình định hôn ước, hai đương sự gặp mặt không phản đối, mọi việc cứ theo kế hoạch mà tiến hành, cũng chẳng phải là lấy người xấu xí hay biến thái gì, ngược lại đều là cực Hiêu anh tuấn giỏi giang, còn trẻ đã có sự nghiệp riêng. Chung Diệc Tâm là tiểu thư khuê các, xinh đẹp động lòng người, ngoài lễ nghĩa chuẩn mực được dạy dỗ cẩn thận ra, cô còn là một nghệ sĩ dương cầm tài năng. Nhưng mà, đó là chuyện cách đây một thời gian rồi. Chẳng ai hiểu tại sao Chung Diệc Tâm đang ở phong độ đỉnh cao như vậy, trong một đêm lại như biến mất khỏi giới này. Cô cảm thấy chẳng sao cả, mà Trần Hiêu lại càng không quan quan tâm, cho nên vào đêm tân hôn, anh cứ để mặc cô dâu ở nhà một mình trong căn biệt thự rộng lớn như vậy cho đến nửa đêm mới về nhà. Mặc dù Chung Diệc Tâm cũng chẳng để ý chuyện này lắm, nhưng dù sao cô xuất thân danh giá, chuyện cưỡng ép này cô cũng không muốn làm chút nào.“Đây là thỏa thuận ly hôn tôi đã ký tên. Trong vòng một năm tôi sẽ có được anh. Nếu tôi không làm được, tờ giấy này thuộc về anh. Nếu tôi làm được, anh thuộc về tôi. Cược không?”Trần Hiêu cảm thấy thú vị. Cược thì cược, anh không tin cô có đủ bản lĩnh trói buộc anh như vậy. Hôn nhân lợi ích thôi mà, ly hôn lúc nào cũng thế Hiêu là ai? Chính là một nhân vật lừng lẫy chốn thương trường, chuyện nhìn xa trông rộng đương nhiên là hơn người, cho nên lời anh nói không sai chút nào. Quả nhiên Chung Diệc Tâm không có bản lĩnh có được anh, nhưng mà…Người không có bản lĩnh không chỉ có mình cô. Tưởng lạnh lùng thế nào, hóa ra người ta còn chưa kịp thu phục anh thì anh đã tự mình chui đầu vào rọ, mặc dù ngoài miệng vẫn cứ hùng hồn như cũ. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandThật ra, nói như vậy cũng có chút không công bằng với danh tiếng không gần sắc nữ của Trần Hiêu. Anh thật sự rất lạnh nhạt, lại còn độc miệng, lời nào nói ra cũng bén hơn dao, đâm người ta đầm đìa máu tươi. Thế nên nếu không phải là Chung Diệc Tâm, có lẽ không có bất cứ người nào có thể thuần hóa được anh. Nhưng mà, có một điều Trần Hiêu vốn không biết, sự tự tin ngày hôm đó của Chung Diệc Tâm thật ra chỉ là vỏ bọc cho một đoạn tình cảm chưa từng được nhắc tới mà sai, Chung Diệc Tâm biết anh, từ rất lâu về trước, khi cô còn là một cô bé gầy gò sống trong thế giới vặn vẹo của mẹ mình. Chính anh đã vô tình cứu cô, cũng cho cô một niềm tin mơ hồ nào đó cho đến tận bây giờ. Tiếc là anh không nhớ. Không sao, Chung Diệc Tâm tin rằng chung sống cùng nhau rồi, cô sẽ có thể khiến anh từ từ nhớ ra. Thế nhưng Chung Diệc Tâm đã lầm. Dù cho cô đã bóng gió nhiều lần, anh vẫn lơ ngơ chẳng hiểu gì. Điều khiến anh thực sự phải để tâm đến cô lại chính là tính cách và con người của cô. Cô gái trông có vẻ rất đoan chính hiểu lễ nghĩa ấy, thì ra cũng có một mặt nghịch ngợm đáng yêu không phòng bị. Cô gái trông có vẻ luôn hài lòng vui vẻ với cuộc sống ấy cũng có nỗi buồn khó giãi bày. Cô gái khuê các cao quý ấy thì ra đã từng có một quá khứ thật sự quá đớn đau…Biết được sự thật, Trần Hiêu không say cũng tự ngã. Anh dần dần quen với cuộc sống bên cạnh cô, để ý từng buồn vui của cô, quan tâm đến những thứ cô muốn làm nhưng không bao giờ nói chồng giàu để làm gì? Chính là để người ấy vì mình trải đường che ô, vì mình mà tranh thủ những điều kiện tốt nhất. Trần Hiêu làm tất cả những điều này cho Chung Diệc Tâm, vì cô xứng có tài, có tấm lòng, có hoài bão. Cô còn có cảm nảy sinh trong thời gian chung sống cùng nhau, vừa cũ vừa mới, khiến cả hai không muốn dừng lại. Chỉ tội cho tờ giấy ly hôn cá cược đêm hôm đó, không làm gì nên tội cũng bị xé làm hai mảnh.“Không ly hôn cũng được, từ bây giờ đổi lại, anh theo đuổi em!”“Trước giờ anh chưa từng theo đuổi ai, cũng không biết nên làm thế nào, thế nên.... anh chỉ có thể bám riết không buông. Em cố mà chấp nhận nhé.”Thanh niên nghiêm túc Trần Hiêu nói được làm được. Sau khi xác định người trong lòng thì cứ thế mang người ấy ra ngoài để khoe với thiên hạ thôi. Tuy rằng cái miệng vẫn độc như ngày nào, nhưng hành động thì ngọt không kể Diệc Tâm còn muốn gì hơn nữa? Cô vốn không muốn gì quá xa vời cả. Người đàn ông này đã xuất hiện từ rất sớm trong cuộc đời đen tối của cô, sau đó quay lại vào lúc cô tỏa sáng nhất. Anh đã chứng kiến thăng trầm mà cô đã trải qua, lại chính tay gầy dựng lại sự tự tin mà cô đã đánh mất. Một người như vậy, xứng đáng để cô vì anh mà cố gắng.“Em không muốn mình trong miệng người khác là vợ của người đàn ông hoàn hảo Trần Hiêu, là chị của diễn viên nổi tiếng Chung Diệc Thanh. Em muốn là chính em.”“Được, trên sân khấu em chính là nghệ sĩ tài năng Chung Diệc Tâm. Nhưng dưới sân khấu, em có thể làm bà Trần’ của anh được không?”Cũng chẳng biết là ai quy phục ai, mà có lẽ, điều này đã chẳng còn quan trọng “ Trích từ truyện.*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạCre Google/Huaban
Tại một khu vườn nhỏ phía sau ngôi trường bị bỏ hoang, nơi đây không sạch sẽ cho lắm, dưới chân thì đầy những cọng cỏ tua rua, cao ngang đến chân, liên tục cứa vào chân gây cho người ta cảm giác khó Ngay lúc này, một cô gái trong bộ đồ dự tiệc vô cùng sang trọng, gương mặt được trang điểm tinh xảo vô cùng hoàn mĩ bước vào. Thế nhưng lời nói thốt ra từ miệng lại khác một trời một vực với cái bộ dáng xinh đẹp ấy. “Lăng Tuệ, mày kêu tao ra đây là có chuyện gì.” Cô ta đứng trước cánh cửa nhỏ trước khu vườn, đôi chân trắng muốt liên tục cạ vào nhau vì ngứa. Tự dưng lại liên lạc, hơn nữa còn đến cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa. Lúc này, bên trong góc khuất, một cô gái khác xuất hiện trong chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần dài thô sơ. Cô gái ấy từ từ đi lại gần, nở một nụ cười tươi mà nhìn. “Chào Lăng Nhược, à mà không đúng, giờ em họ Trương rồi nhỉ, Trương Khả Di?” Nơi đây không hề có ánh đèn nào, hai người chỉ có thể nương nhờ ánh sáng bầu trời đêm mà lặng lẽ nhìn nhau. Trương Khả Di càng nhìn cô càng tức, bởi vì hai người có gương mặt tương đối giống nhau. “Chị kêu tôi ra đây có chuyện gì?” Cô ta bắt đầu gằn giọng lên. Mặt Lăng Tuệ không biến sắc, vẫn nở nụ cười. “Cha qua đời cách đây hai tuần rồi đấy.” “Thì sao? Ông ta không có nuôi tôi.” Cô ta vẫn dùng cái thái độ khinh bỉ đó mà nói. Thật ra, vụ việc lão già đó qua đời, cô ta thừa sức biết, bởi vì chính Trương Hùng là người đã thiết kế cái chết này cơ mà. Lăng Tuệ cũng chẳng muốn để cô ta đợi lâu nữa, hai tay bắt đầu vỗ vỗ vài cái. Thế là chưa đầy vài phút sau, một vài tên nam nhân to con xuất hiện. Ánh mắt của Trương Khả Di bắt đầu chuyển sang đề phòng, con khốn này là muốn làm cái gì? “Tôi nói trước, đụng đến tôi là chị không yên đâu.” Lăng Tuệ chỉ nhoẻn miệng nở một nụ cười khinh bỉ, đám thanh niên cũng nhanh chóng giữ chặt tay Trương Khả Di lại, thế là cô ta bắt đầu la lên oai oái không nể nang gì nữa. “Tao cảnh cáo mày, mau buông tao ra.” Lẳng lặng nhìn người con gái trước mặt, đáy mắt cô không chút gợn sóng, khóe miệng cô lúc này đã kéo một nụ cười ranh mãnh. “Chị cũng cảnh cáo em, cẩn thận.” Ngay sau đó Lăng Tuệ liền giật phắt cái ví trong tay Trương Khả Di, lấy ra một tấm thẻ dự tiệc, khẽ đung đưa trước mặt cô ta. “Nghe nói hôm nay em cùng với chồng sắp cưới của mình đi dự tiệc nhỉ, nếu bây giờ chị đi thay em thì sao?” Trương Khả Di trợn mắt nhìn cô, có chút không tin với lời nói. “Mày muốn làm gì?” Lăng Tuệ không nói không rằng, trực tiếp bóp miệng cô ta rồi cho vào một viên thuốc ngủ. Sau đó cô khẽ cười, đôi mắt hạnh cũng chính vì thế mà cong lên. Là một nụ cười đẹp vô cùng, nhưng chất chứa trong đó là nỗi uất hận vô cùng lớn! Cô muốn làm gì à? Đương nhiên là trả thù rồi. Vào năm hai người bảy tuổi, mẹ cô đã dắt Lăng Nhược đi theo một tên đàn ông giàu có rời khỏi nơi đây, mà người đó chính là Trương Hùng. Trước đó, cô đã từng chứng kiến đầy đủ những màn vụng trộm của người đàn bà lẳng lơ này rồi, ha, mẹ cô là ả đàn bà lẳng lơ! Thậm chí nửa đêm thức giấc, còn tận mắt nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đã chai sạn vì làm việc của cha. Khoảnh khắc đó như có vết dao cứa vào tim cô vậy. Từ lúc đó, Lăng Tuệ đã hiểu mẹ cô không còn trên đời này rồi. Ngỡ cứ tưởng mọi việc sẽ kết thúc sau khi bọn họ rời đi, thế nhưng suy cho cùng đều do cô suy nghĩ quá đơn giản. 15 năm sau, ông ta quay trở lại. Ông ta là ai? Là Trương Hùng, chủ tịch tập đoàn Trương thị, là một người vô cùng giàu có. Trong một khoảng thời gian, có một bài báo đã đào mộ ra việc vợ ông ta, tức ả đàn bà lẳng lơ đã từng có chồng trước. Kết quả hại nhiều chi nhánh của ông ta bị công kích, không những vậy cổ phiếu còn liên tục bị rớt giá. Đứng trong tình cảnh như vậy, ông ta liền đến nhà cô mà thương lượng với cha cô, hi vọng ông có thể đứng ra giải thích, mà giải thích cái gì chứ? Là do ông ta chứa chấp người đàn bà lẳng lơ đó, nên mới có ngày hôm nay. Cha cô không chịu, thế là ông ta xuống tay, trực tiếp thuê người giết cha cô. Kế đó ông ta chi tiền cho một tờ báo lớn, viết một bài báo khác đính chính lại thanh danh. Cha cô đã chết, cho dù ông ta có viết đến trăm bài báo đi nữa, cũng sẽ chẳng có ai xác nhận thực hư. Và mọi chuyện đã đi đúng theo chiều hướng ông ta mong muốn, cha cô đã bị người đời sỉ vả, thanh danh, sự nghiệp ông ta bắt đầu đi lên lại. Ngày cha cô mất, kể từ đó, trên thế giới này đã chẳng còn ai quan tâm chăm sóc cho cô nữa, cũng chẳng còn ai rầy la mỗi khi quậy phá, mong đợi mỗi khi về nhà Căn nhà rộng lớn cứ thế hiu quạnh đến đáng Từ giờ phút này, một mình cô chống chọi giữa cái xã hội ác nghiệt
Mục lụcI. Tìm hiểu nguyên nhân trước khi giải quyếtII. Làm cách nào để thuyết phục vợ quay về? Thuyết phục vợ bằng trách nhiệm người Sự can thiệp của người lớn trong gia Tỏ rõ thiện chí muốn “gương vỡ lại lành” Thuê thám tử định vị để tìm vợVợ chồng ly thân hoặc cãi vã vốn là chuyện bình thường trong hôn nhân. Sống với nhau hơn nửa đời người, làm sao có thể tránh né được những lúc không êm ấm được. Thậm chí có những người vợ quên luôn đường về chỉ vì say nắng bởi một người đàn ông khác. Rất nhiều người chồng có tình yêu thương vợ con to lớn và trân trọng cuộc hôn nhân. Vậy nên họ làm mọi cách để cứu vãn tổ ấm của mình. Bạn sẽ làm cách nào để thuyết phục vợ quay về nhà khi không muốn gia đình tan vỡ?I. Tìm hiểu nguyên nhân trước khi giải quyếtTrước khi tìm phương kế làm cách nào để thuyết phục vợ quay về, bạn cần phải gỡ rối nguyên nhân trước đã. Đó được xem là gốc gác của vấn đề, muốn giải quyết mọi việc thì phải triệt gốc rễ thật sạch. Chúng ta thường nghĩ, sự việc đã lỡ xảy ra rồi, trước mắt phải tìm cách giải quyết. Chính thái độ cho qua chuyện này để tạo điều kiện cho sự việc diễn ra thêm những lần sau. Đương nhiên những lần sau luôn mang theo sự dồn nén, tích tụ cao hơn lần trước. Tâm tư của con người giống như một chiếc túi, nó sẽ dần chứa đựng mọi cảm xúc bên trong đó cho đến khi đầy lên. Và một khi “tức nước vỡ bờ, những sự dồn nén bấy lâu sẽ bùng phát mạnh mẽ như cơn bão. Nó chỉ khiến cho mối quan hệ cả hai tồi tệ hơn mà thôi. Vì vậy, nếu bạn không tìm hiểu được nguyên nhân để khắc phục thì cuộc hôn nhân của bạn sẽ luẩn quẩn không thoát ra được những vấn đề tương sống vợ chồng đòi hỏi nhiều chúng ta phải trau dồi nhiều đức tính. Đặc biệt là cả hai cần có sự cảm thông, thấu hiểu và chia sẻ cùng nhau. Không ít các vụ mâu thuẫn, bất đồng hay ngoại tình đều phát sinh từ việc thiếu sự hòa hợp giữa vợ và chồng. Những lúc này, sự bao dung và nhường nhịn cần phát huy vai trò của mình để giữ chặt mái vấn đề sẽ tạo ra những ngòi nổ âm ỉ trong hôn nhân. Chúng sẽ bùng nổ thành những hành động không thể kiểm soát được. Đặc biệt là phái nữ, những người sống quá cảm tính và nhạy cảm. Chính sự bất hòa khiến cho người vợ cảm thấy ngôi nhà là nỗi khiếp sợ với mình. Họ buộc phải chạy trốn bằng các hành động khá tiêu cực, ảnh hưởng không nhỏ đến các thành viên trong gia Làm cách nào để thuyết phục vợ quay về?Sự việc sẽ dễ được giải quyết khi đây chỉ là hành động bộc phát khi vợ bạn giận dữ. Nóng giận, bực dọc chỉ là cảm giác tạm thời. Cô ấy sẽ bình tâm suy nghĩ lại khi cảm xúc giận dữ nhanh chóng đi qua. Tuy nhiên, để thuyết phục vợ mình trở về nhà nhanh hơn, bạn có thể sử dụng một số cách dưới đây Thuyết phục vợ bằng trách nhiệm người mẹCon cái trở thành mục đích sống khi một người phụ nữ lên thiên chức làm mẹ. Nhiều người phụ nữ có cuộc hôn nhân thiếu hạnh phúc vẫn cố gắng duy trì chỉ vì muốn cho con muốn mái ấm đủ cha và mẹ. Rõ ràng, sự hy sinh to lớn của một người mẹ luôn dành riêng cho con cái của mình. Không một người mẹ nào lại muốn con cái mình chịu buồn tủi, bất hạnh trong cuộc thể nói, những đứa trẻ luôn là điểm yếu chí mạng của một người mẹ. Bạn có thể nhờ đến con trẻ như một cứu cánh khi vợ mình giận dỗi bỏ nhà đi. Cô ấy hẳn sẽ rất nhớ con mình và lo lắng con sẽ không được chăm sóc cẩn thận khi thiếu mình. Những đứa trẻ sẽ giúp bạn hóa giải cơn giận dữ của vợ, đưa cô ấy về lại gia đình nhanh chóng có thể khích lệ con gọi cho mẹ để tâm sự, quay video cảnh con trẻ chơi đùa gửi cho cô ấy, hoặc nhắn tin cho cô ấy về tình hình của con. Liên lạc với vợ và nói rằng con đang rất nhớ cô ấy. Hẳn là vợ bạn sẽ không thể xa nhà lâu vì nhớ nhung và lo lắng đến những “vật báu” của mình. Đó là những “món nghề” dỗ ngọt của nhiều ông chồng khi bị vợ Sự can thiệp của người lớn trong gia đìnhNên nhớ rằng, gia đình nhỏ của bạn luôn nằm trong một đại gia đình, bao gồm cha mẹ, họ hàng. Tuy nói mỗi cặp vợ chồng đều cần tự giải quyết vấn đề cá nhân, nhưng bạn cũng có thể phát tín hiệu SOS nếu vấn đề vượt ra khỏi khả năng giải quyết của mình. Những người xung quanh sẽ hỗ trợ bạn để giải quyết vấn đề. Với người lớn, không có gì quý giá hơn là gia đình của con cái được êm mẹ, ông bà, cô chú luôn có những tiếng nói lớn trong gia đình. Họ đại diện cho thế hệ đi trước, có kinh nghiệm sống phong phú, đặc biệt là hôn nhân. Tiếng nói của họ được xem là lời răn dạy mà con cháu nên lắng nghe. Vì vậy, dù vợ bạn có bỏ ngoài tai lời thuyết phục của bạn đi chăng nữa thì cô ấy cũng phải “vuốt mặt nể mũi” khi người lớn đã lên nhất, bạn nên nhờ đến cha mẹ vợ, đây là “cứu binh” mà bạn không thể bỏ qua. Tuy nhiên, chàng rể cũng cần trình bày thiện chí để cha mẹ vợ “êm tai” mà giúp đỡ. Nếu bạn đã gây là một lỗi lầm lớn, thậm chí khiến nhà gái giận dữ thì cách tốt nhất vẫn là nhờ người lên bên nhà của bạn sang nói chuyện và xin lỗi. Thái độ thành khẩn này sẽ giúp xoa dịu được lòng người và giúp vợ bạn nguôi ngoai phần Tỏ rõ thiện chí muốn “gương vỡ lại lành”Phụ nữ vốn có trực giác vô cùng nhạy bén. Họ có thể “đánh hơi” được một lời nói chân thành và giả dối có mùi ra sao. Vì vậy, bạn đừng nghĩ sẽ qua loa làm lành chỉ bằng những câu xin lỗi suông. Cô ấy cần một thái độ thiện chí của bạn để có thể xem xét lại vấn đề. Đương nhiên, một người đàn ông yêu thương vợ thật lòng sẽ không ngại nhường nhịn một chút. Trong hôn nhân, quy luật cương nhu luôn rất quan trọng để giữ hòa khí đôi bên. Khi một người quá rắn thì cần người kia phải mềm dẻo để cân bằng gia Thuê thám tử định vị để tìm vợVợ của bạn đã tắt liên lạc nhiều ngày khiến bạn không thể tìm được? Làm cách nào để thuyết phục vợ quay về khi không thể gặp mặt cô ấy? Cách tốt nhất là thuê Dịch vụ Thám tử Hà Nội của Thám tử Phúc Tâm để hỗ trợ tìm kiếm bằng nghiệp vụ chuyên nghiệp. Chỉ có như vậy bạn mới nhanh chóng tìm được vợ của tử Phúc Tâm sẽ giúp khách hàng định vị, theo dõi đối tượng. Từ đó, chúng tôi xác định được chính xác vị trí hiện tại của vợ bạn. Chúng tôi làm việc nhanh nhất để tổng hợp và gửi kết quả đến ngay cho bạn. Giá thuê thám tử tại Phúc Tâm chỉ từ vnđ – vnđ/ ngày. Chi phí có thể thay đổi dựa trên yêu cầu công việc của khách hàng. Chúng tôi cam kết minh bạch về quy trình và rõ ràng về chi phí khi hợp cách nào để thuyết phục vợ quay về luôn khiến nhiều anh chồng đau đầu. Bạn có thể gọi đến Hotline 24/7 để được chuyên gia hỗ trợ tư vấn. Thám tử Phúc Tâm làm việc tất cả các ngày trong tuần để giải quyết kịp thời cho khách hàng khi có nhu cầu. Hãy để chúng tôi được đồng hành cùng xử lý những vấn đề khó khăn trong đời sống hôn nhân, giúp bạn có được một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc ty thám tử Phúc TâmEmail thamtuphuctam FB Hotline/zalo/telegram/viber Chúc quý khách hàng 1 ngày an lành và hạnh phúc.
Chương 39 Chạy trốnBạch Mai ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhìn cô chằm chằm, bà thở dài.“Phi Nhung , nếu như lúc đầu con đi theo mẹ có phải tốt hơn không? Sao cứ phải cố chấp ở với lão già đó vậy chứ.”Phi Nhung cắn chặt môi, lão già là đang chỉ cha cô.“Đi theo bà để nhìn xem cái bộ dạng này của bà với Khả Di ư?”“Nếu như đi theo mẹ...”Lời chưa nói hết cô đã không đủ kiên nhẫn chặn lại.“Đủ rồi, đi theo để biến thành cái loại người ham tiền như bà?”Cô vẫn còn nhớ rất rõ, cái ngày mà mẹ cô cùng Trương Khả Di rời khỏi, bọn họ đã một mạch bước lên chiếc xe sang trọng ấy, cả hai đều chẳng buồn liếc nhìn tới những con người thân phận thấp hèn như cha con chí những người vệ sĩ đi bên cạnh còn khinh miệt hai cha con cô nữa, ban chiều, cha cô vừa mới đi làm về, mồ hôi nhễ nhại, nhưng cảnh tượng đập vào mắt ông lại là hình ảnh những con người vô tâm chỉ xoa đầu nhìn cô rồi mỉm cười chua xót, coi như chưa hề có chuyện gì. Một người hiền lành như ông, vậy mà cũng bị cả nhà bọn họ ép đến chết đấy thôi?Cô khó khăn cử động trên sợi dây trói, lại vô tình ngã xuống đất, chiếc ghế cũng theo đó đổ ập lên người thật, cô khẽ cau có mặt mày, chiếc bụng bị đè xuống, cảm giác đau nhói lan Mai thấy vậy liền tiến tới đỡ cô lên, bà lại nhìn chằm chằm cô, đắn đo nói.“Phi Nhung , con cứ nhường người đàn ông đó cho Khả Di đi. Mẹ nhất định sẽ cho con sống thật tốt”Phi Nhung trừng mắt nhìn bà ta, nhường, sao khi đến miệng họ lại dễ dàng như vậy lại cắn răng, viền mắt đỏ quạnh, từng giọt nước mắt đầm đìa trên gương mặt. Cô dùng ánh mắt đáng thương ấy nhìn bà ta.“Con của tôi.”Bụng của cô căn bản không hề đau mấy, nhưng cô tuyệt đối rất muốn thoát ra khỏi nơi đây, nếu cứ mãi ở đây, Trương Khả Di cô ta sẽ làm gì với anh chứ, cô thật sự không muốn để một người như cô ta hưởng lợi như vậy mặt cô nhăn nhó, Bạch Mai mới từ từ tiến lại gần, thận trọng hỏi.“Con mang thai?”Phi Nhung không trả lời, cô cắn môi đến bật ra máu, nước mắt từng giọt cứ vương trên gương mặt trắng bệch.“Làm ơn cho tôi đi, được không?”Cô khẩn khoản cầu xin, ánh mắt đáng thương vô Mai nhìn thấy bộ dạng vậy trong lòng chua xót, bàn tay lần mò sợi dây, nhưng sau đó liền ngưng lại giây lát. Thấy hành động này cô càng nói to thêm.“Mẹ, làm ơn đấy, cho tôi đi được không, tôi thật sự rất đau.”Chữ “mẹ” này đã chạm vào trong trái tim của bà ta giây lát, đã rất lâu rồi vẫn chưa nghe được những từ này. Bà ta thừa nhận bản thân là một người mê tiền, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn luôn rất yêu thương đứa con gái tay nhanh chóng tháo sợi dây ra, giọng run rẩy.“Phi Nhung , con mau rời khỏi nơi đây đi, sau khi Trương Khả Di có thể đến với Phó thiếu, mẹ chắc chắn sẽ cho con cuộc sống tốt.”Dứt lời sợi dây trói cũng được buông lỏng, Phi Nhung nhanh chóng vớ lấy chiếc túi trên sàn, cô chạy thẳng ra khỏi nơi giờ đã là sẫm tối, cô nhìn đồi núi hoang vui nơi đây, cô chẳng biết đây là đâu cả. Lục tìm chiếc điện thoại trong túi, nhưng điều khiến cô bất ngờ đó là không phải chiếc điện thoại của cô mà là của Trương Khả ta vừa gửi một tin nhắn tới.[Chị gái, giờ em đi đón sinh nhật với anh Mạnh Quỳnh đây. Chị nhất định phải trông tin nhắn để xem em với anh ấy cùng làm gì nha.]Phi Nhung nghiến răng nghiến lợi, cô vùng vẫy một lúc mới nhìn thấy được lối mòn, Phi Nhung cứ theo đó đi thẳng tới đường chân cô càng lúc càng nhanh chóng hơn, ngay bây giờ, chút ánh nắng ban chiều cũng đã sớm tắt ngấm đi, bóng cô dưới nền đất càng lộ rõ ra, cảm nhận rõ sự mỏi nhừ của đôi chân, cô vẫn cố chấp Nhung bất chấp lao ra giữa đường lớn, nhưng con đường căn bản rất vắng, điện thoại thì cứ liên tục nhấp nháy, cô ta có đặt mật khẩu đối với các cuộc gọi nhưng lại mở khóa với tin nhắn. Phi Nhung càng bấm mở mật khẩu thì nó cứ liên tục lúc cô đang lo sợ, tin nhắn nữa lại được truyền tới, là một bức ảnh cô ta đang ngồi trong văn phòng của Phó Mạnh Quỳnh , còn chụp cả dáng người anh đang làm việc Nhung lại cắn răng, giờ phút này, nỗi sợ trong cô mỗi lúc một lớn, nước mắt lại một lần nữa rơi. Cô cứ thế lao về phía trước không có điểm dừng, cô không biết rõ là đi đâu, nhưng nếu không đi, cả người sẽ vô cùng bất một lúc, trên con đường xuất hiện ánh sáng le lói, Phi Nhung đưa tay liên tục vẫy, thế nhưng bóng xe đó lại vút qua cô. Cô không từ bỏ, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, vấp ngã một một lúc, đầu gối trầy xước, vết máu hiện lên rõ ràng, dù vậy cô vẫn cố gượng để chiếc xe hơi băng qua, Phi Nhung bất chấp lao ra chặn lại, tài xế trên xe thấy vậy thoáng chốc kinh ngạc, vội dừng xe gấp, bước xuống rủa cô.“Cô gái này, cô muốn chết à.”Phi Nhung thấy ông ta như vị cứu tinh, cô lao tới quỳ xuống khóc lóc.“Làm ơn chở tôi đến đoạn đường Bình Châu được không.”Tên tài xế nhìn bộ dạng đáng thương, lại thở dài.“Được rồi, cô mau lên, nhưng lần sau đứng có mà liều mạng như vậy nghe chưa.”P/s sắp ngược anh chị rồi 😑
quy phục vợ yêu