"Vợ yêu ơi, cố gắng nhé!" Thế là đã hai năm chúng mình cưới nhau rồi vợ nhỉ? Chắc em sẽ thắc mắc tại sao anh lại nói hai năm? Là vì anh tính năm chứ không tính ngày. Mình cưới nhau năm 2020 và giờ là năm 2021. Nhưng cũng đã 273 ngày mình xa cách nhau rồi. Em mới về làm dâu nhà chồng, còn đầy bỡ ngỡ, đáng lẽ phải có chỗ dựa, có anh ở bên cạnh. Full VỢ ƠI, YÊU LẠI NHÉ. Nguyễn Nhiễm; Chương 212 07/09/2021. Hot Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản) 4.00 star(s) Nụ Cười; Chương 148 5 25/04/2022. Hot Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! - Nhan Từ Khuynh. Lãnh Nguyệt Băng; Vậy anh đừng buồn nữa nhé. Đến bây giờ em không còn đau nữa khi nhớ về anh. Cho dù trong quá khứ anh có lừa dối, hay coi thường em thế nào thì bây giờ em cũng chỉ giữ lại trong lòng những kỉ niệm đẹp về anh. Rồi anh và em sẽ lại có tình yêu mới, có hạnh phúc mới 11. " Vợ chồng mình cùng cố gắng nhé". « Chương Trước. Quản Lý. Chương Tiếp ». Jungkook mang thai tháng thứ bảy. Vì Jungkook sắp sinh rồi nên dì Lee lại sắp xếp thời gian lên với cháu, đợi chăm cậu sinh xong qua thời gian ở cữ thì dì lại về. - Dì ơi dì gọt cho Kook quả - Trời đất ơi sao trên đời lại có 1 cô nàng hậu đậu đáng yêu thế chứ. Có hôm mẹ My đi vắng, bà giao cho cô nấu bữa trưa cho cô với Tuấn ăn. Đến giờ Tuấn cứ giục cơm, My tức tối đi vào bếp, kết quả cơm cắm quên không cho nước, trứng luộc chưa chín, rau xào cash. Vừa đi ra khỏi căn phòng chưa bao lâu, thì trên hành lang, Thu Lan vội vàng chạy tới, "Diệp tổng, Lạc Lạc tỉnh rồi." Trong lòng Diệp Thành chợt nhảy lên, bước chân vì thế mà nhanh hơn, trực tiếp đi thang máy đến phòng bệnh của Từ Lạc. Hắn đứng trước cửa, do dự một lát, rốt cục cũng xoay cửa, một mình đi vào. Trong phòng bệnh rất an tĩnh, ngoài trừ tiếng giày của hắn đạp trên thầm gạch ra, thì không còn âm thanh nào khác. Rèm cửa sổ cũng được kéo lại, không có ánh nắng mặt trời xuyên qua, khắp gian phòng là một mảnh mờ mờ. Diệp Thành tiến đến trước giường của Từ Lạc ngồi xuống. Hắn vừa ngồi xuống không bao lâu, thì Từ Lạc trên giường khẽ cử động, dần mở mắt. Một lúc lâu, mới nghe được thanh âm khản đặc của Từ Lạc vang lên.. " Diệp tổng...lần này, phải cảm ơn anh rồi. Diệp Thành chỉ nghe được tiếng hô hấp của hắn đều nhẹ, trái tim lo sợ lúc này mới đặt xuống. Hắn nói, " em cảm ơn gì chứ, không cần." Từ Lạc cười tự giễu, " may mà có anh tới, bằng không tôi thực mất cái mạng ở đó rồi, mà, đám người của Dượng không có làm khó anh chứ?" Diệp Thành mở miệng, nhưng không có nói ra lời, hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng, trầm trầm, " yên tâm, tôi lo sạch sẽ bọn họ rồi, một tên cũng không thoát." Từ Lạc xoay mặt lại nhìn hắn, " anh đã làm gì bọn họ." Diệp Thanh khẽ chau mày, " em bị như thế, còn muốn bao che cho bọn chúng?" "Tôi không có." Từ Lạc ánh mắt quyết tuyệt nhìn hắn, " tôi là chỉ sợ, anh ra tay không đủ độc, khiến bọn chúng lại thoát thôi." Diệp Thành thở nhẹ một hơi, tựa đầu ra sau ghế, hắn nói, " Yên tâm đi, tôi đã nhờ đàn anh cục trưởng ở thôn theo vụ này, sẽ không bỏ qua bất cứ tên nào. Hơn nữa tôi đã phái cậu Hiếu đi điều tra những tên còn lại rồi, đảm bảo tìm ra chứng cứ, khiến đám người đó, cả đời cũng không ngóc đầu nổi." Từ Lạc nghe hắn nói, gật gật đầu, " Dựa theo tài liệu, đã chỉnh lý xong rồi, vậy anh đưa cho tôi xem chút." " Em muốn xem cái này làm gì?" Diệp Thành vừa nhìn cô vừa hỏi. " Tôi sợ mọi người bỏ sót," Từ Lạc hừ lạnh mà cười một tiếng, " bọn người đó mấy năm nay làm bao nhiêu là chuyện ác. Ngoại trừ mấy cái bằng chứng mà anh nắm giữ, còn mấy chuyện không bổ xung kia, làm ồn bệnh viện, thì tôi cũng có thể làm chứng." Diệp Thành gật đầu, " được rồi, yên tâm nghỉ ngơi, em không cần phải lo những chuyện này đâu." Từ Lạc ánh mắt rét lạnh, " những kẻ đó đừng hòng nhận được sự tha thứ của tôi, không bao giờ." Diệp Thành kéo ghế sát vào giường, đột nhiên bàn tay thon dài nắm lấy bàn tay còn đang băng gạc trắng của Từ Lạc, hắn nói, " Lạc Lạc, nghe tôi, dưỡng bệnh cho tốt, tôi sẽ thay em trừng trị bọn họ. Được chứ?" Từ Lạc mệt mỏi gật gật đầu, rút tay khỏi tay hắn, ém góc mền lại, rồi khép hai mắt nghỉ ngơi. Diệp Thành vẫn y cũ ngồi trên ghế, hắn không có rời đi. Trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng, " Từ Lạc, chúng ta ở chung lại được không?" Từ Lạc nghe hắn nói, cô mở choàng mắt mà nhìn một cái, hàng lông mi dài cong chớp liên hồi, trong mắt viết lên đầy vẻ khó tin.." Diệp Thành, anh mới nói cái gì?" Diệp Thành hít một hơi thật sâu, nghiêm túc lặp lại một lần nữa, " Lý Từ Lạc, anh muốn em, hai chúng ta ở cùng nhau một lần nữa." Từ Lạc không hề do dự, cô quay lưng về mặt hắn, "không, tôi và anh đã ly hôn rồi, tôi không cần thiết phải ở với anh nữa." " Không cần thiết??" Diệp Thành đưa hai tay ôm Từ Lac, ép cô quay lại nhìn hắn, " Từ Lạc, em mang thai con của tôi, còn muốn giấu, em tính làm mẹ đơn thân???" Từ Lạc nghe lời này của hắn, trong lòng không khỏi chấn động, cô kéo ra một nụ cười gượng, " mang thai gì chứ? Anh nghe ai nói, tôi không có mang thai con của anh." Diệp Thành nổi đóa, cái người phụ nữ này sao lại ương bướng như thế, hắn trực tiếp lôi ra từ trong túi tờ siêu âm 4d, " Bác sĩ nói với tôi hết rồi, đây là bằng chứng, cái thai hơn bốn tháng, cho nên nó là con của Diệp Thành tôi, em đừng hòng giấu diếm." Từ Lạc một câu cũng không nói tiếp. "Em trả lời cho tôi, tại sao lại giấu không cho tôi biết." Diệp Thành nghiêm giọng chất vấn. Thấy cô nhất định không trả lời, mặt hắn liền đen, tức muốn nổ phổi. Không gian trầm mặc một lúc lâu, mới nghe thấy Từ Lạc nói, " anh thừa biết rồi, còn hỏi làm gì nữa chứ?" Diệp Thành nén giận, thấy cô lại quay mặt vào tường, hắn lại ép cô quay ra, " Lý Từ Lạc, em thật ương mà, có phải nếu như không xảy ra chuyện này, thì em sẽ mãi không nói cho tôi biết phải không?" Từ Lạc cười lạnh, " anh nhầm rồi." Ánh mắt Diệp Thành thẳng tắp mà nhìn Từ Lạc, Cô hít một hơi sâu, " trước khi chưa có chuyện này, tôi định đến chết cũng không muốn cho anh biết." " Lạc Lạc, em quá quắt." Diệp Thành nắm tay Từ Lạc gằn lên. "Ừ, là tôi quá quắt đấy, vì ai hả?" Từ Lạc uất ức nói, mắt đỏ lên.." tôi muốn xin anh một chuyện." Hắn nén giận một lần nữa, " em nói." Trong 5 năm qua, anh nợ tôi, lần này anh cứu mạng tôi và con tôi, cho nên, chúng ta huề, không ai nợ ai nữa." Cô chớp hàng lông mi dài, hai tay sờ lên cái bụng nhỏ hơi nhô lên, tiếp lời, " cảm ơn anh đã tặng cho tôi món quà cuối cùng này, đứa bé này, tôi sẽ tự nuôi, tuyệt sẽ không đòi một phần phí nuôi dưỡng nào. Cũng không để nó xuất hiện trước mặt anh. Chúng ta không cần thuộc về nhau nữa." Mắt Diệp Thành như lửa cháy, hắn thật muốn bóp chết cái người trước mắt này. Từ Lạc nhìn biểu cảm của hắn cô cười khổ, " Anh xem, anh không có yêu tôi, đứa bé sinh ra, chắc chắn sẽ là gánh nặng với anh, nói không chừng còn là điểm yếu chí mạng mà người ta dùng để công kích anh, vậy cho nên.... anh hãy xem như chưa từng biết chuyện này đi. Hơn nữa, anh còn có Lưu Tâm Nhã, anh lo cho cô ta đi, tôi và con nhất định sẽ tránh anh thật xa, được không?" Diệp Thành như mãnh thú mà nhìn Từ Lạc, hắn một lúc bình tĩnh mới nặn ra ba chữ, " em đừng hòng." Từ Lạc thở dài, " anh không có yêu tôi, cần gì miễn cưỡng bản thân..anh như vậy...." Diệp Thành đứng bật dậy, " em nghỉ ngơi đi, chuyện khác cũng đừng có nghĩ tới, còn nữa, nói cho em biết, tôi sẽ không bỏ em đâu...đơn Ly hôn, tôi chưa kí, nên em vẫn là vợ tôi, em vẫn thuộc về một mình Diệp Thành tôi. Muốn rời khỏi tôi, em đừng có nghĩ." Dứt lời hắn trực tiếp bước nhanh ra cửa, bước chân lộn xộn, giống như sợ phải nghe thêm lời gì xa cách từ cô... Vì hắn thực sự không muốn.... Bạn đang đọc truyện Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé của tác giả Nguyễn Nhiễm. Từ Lạc nhìn bác sĩ cười yếu ớt. "Bác Sĩ, tôi mang thai sao?"Bác Sĩ gật đầu. "Đã tám tuần rồi!" Sau đó đưa bản siêu âm cho Từ Lạc xem. Ông nói tiếp."Đây là ảnh siêu âm của cô, cái bóng bằng hạt đậu kia chính là thai nhi còn chưa thành hình, nó chỉ mới có trái tim thôi. Rất nhỏ."Từ Lạc sửng sốt một chút, ngón tay ở trên bức hình nhẹ nhàng trượt qua, vẻ mặt nghiêm túc, "là con tôi thật sao?""Ừ," vị bác sĩ lên Lạc xúc động. Trong bụng cô đúng là đã có một sinh linh rồi. Cô có con với hắn suy nghĩ một lát, mặt cô bỗng trở nên tái nhợt..cô lắp bắp.."bác sĩ, có thể phá thai không?"Vị bác sĩ cau mày, ông đẩy mắt kính ngay ngắn lên sóng mũi rồi nói. "Cô Từ, thật đáng tiếc, ở bệnh viện chúng tôi không có lệ đó. Thế nên, cô nên đi nơi khác để giải quyết." Diệp Thành đồng ý ly Lạc cảm thấy chua chát, cô rõ ràng yêu hắn, thế mà...."haizz..bỏ đi, thật đau não mà."Cô giống như mọi khi, lần mò vào bếp để làm cơm tối cho thịt bằm, thơm nức, cà ri gà siêu ngon. Thêm món xào thập cẩm..Bữa cơm ba món, ngon như thế, nhưng là cô lại không cảm thấy hào hứng nữa...Bên ngoài, Diệp Thành rõ ràng đang nghe một cuộc điện thoại. Khỏi cần nói, cũng biết, còn ai ngoài Lưu Tâm Nhã kia chứ? Mặc dù Diệp Thành giảm thấp âm thanh, như Từ Lạc vẫn có thể nghe thấy giọng nói từ tính dễ nghe của hắn. Mang theo đầy sủng nịch mà trước nay hắn chưa từng nói với cô dù chỉ một giọng đầy cưng chiều mà nói với Lưu Tâm Nhã bên kia điện thoại." Được, anh đã ly hôn với cô ta rồi, ngày mai cô ta đi, anh sẽ đón em về....ngoan, tối đắp mền kĩ vào, đừng để bị ốm, ....được, được...em là bảo bối của anh mà.."Từ Lạc nghe mà chua xót, cô ngước mắt lên trần nhà, nước mắt khẽ chảy xuống lăn theo hai gò má đỏ cơm đã dọn sẵn sàng, cô và cơm vào miệng mà không thèm nhìn lấy hắn một cái. Hắn cũng chẳng quan tâm cô nghĩ cái gì. Mạnh ai người đó bữa cơm chán khi thu dọn bát đĩa. Cô đi về phòng của mình. Thu dọn hành lý. Xong đâu đấy, cô nằm phịch trên giường, mệt mỏi. Đột nhiên, cánh cửa đẩy vào, là Hắn."Anh vào đây làm gì?" Từ Lạc không nhìn hắn mà Thành leo lên nằm gần cô, cánh tay hắn lại bắt đầu sờ loạn. "Bà xã, em năm năm qua vất vả rồi, tối nay, thưởng lần cuối cho em."Từ Lạc cười khổ, cô nằm đó, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hắn kéo cô quay người lại, bất giác mặt cô đập vào khuôn ngực săn chắc của nhớ lại có lần từng nói với Diệp Thành, cô nói " em khi đó chỉ thấy anh một lần, từ đó trong mộng xuân toàn là anh."Lúc này, nhớ lại, cô có chút xấu hổ, chua chát trong biết mình có thai với hắn, nhưng hắn sẽ vui sao? Cái thai chỉ mới hai tháng, nếu quan hệ sẽ ảnh hưởng...cô mệt mỏi mặc kệ tới đâu thì Diệp Thành, cô cười khẩy, nói một câu ngắn gọn."Đàn ông các người thật lạ, miệng nói, nhưng hành động lại chẳng đúng tí nào..Giả dối."Diệp Thành đang hôn khắp người cô, câu nói của cô khiến hắn tức giận, lập tức, chiếc váy của cô bị hắn xé toạc. Thân thể trắng noãn của cô đập vào mắt tức hắn điên cuồng, ý loạn tình mê mà làm cô. Năm năm rồi, mỗi lần yêu với cô hắn vô cùng hài lòng...Diệp Thành hết hôn hít, lại lên đỉnh mấy lần, cả phòng xuân tình ngập tràn...Sau khi kết thúc, Từ Lạc rã rời nằm tại chỗ, Diệp Thành hiếm thấy thế mà lại bế cô đi tắm nước ấm. Cô kinh ngạc khi thấy hắn làm như thế, nhưng cô cũng mặc kệ, dù gì ngày mai, khi cô đi khỏi nơi này, hai người họ đã kết thúc. Thế thì lúc này cứ tranh thủ sự quan tâm của hắn không biết là thật tâm hay giả khi tắm rửa cho cô xong, hắn bế cô vào giường, rồi đi tắm. Nửa tiếng sau hắn quay trở cạnh cô, hắn ghé sát khuôn mặt của mình đến gần mặt cô, gần đến nỗi Từ Lạc có thể cảm nhận tất cả mùi hương trên người hắn, hơi thở của hắn, và nhiệt độ nóng như lửa của thân thể Thành nhìn Từ Lạc, hắn nhẹ nhàng mà đặt một nụ hôn trên môi cô một cái."Từ Lạc, Ngủ ngon," vừa nói hắn vừa kéo chăn đắp cho cả hai, im lặng chốc lát, "hắn nói, tối nay em nằm trong ngực tôi mà ngủ."Từ Lạc được hắn ôm trong ngực, liền ấm áp từ đầu đến vào khuya, xuyên thấu qua rèm cửa sổ hơi mỏng. Nhìn ra ngoài, có thể thấy, ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo đến thấu tường nhà, đồng hồ quả lắc vẫn không ngừng đung đưa từng giây trôi qua. Loading... Diệp Thành đã ngủ say, nhưng Từ Lạc lại không thể ngủ nổi. Cô khẽ mở mắt nhìn hắn, đánh giá khuôn mặt hắn gần trong gang tấc."Sao chồng cô, hắn lại đẹp trai và soái đến thế cơ chứ?"Diệp Thiếu Gia. Con trai Chủ Tịch Tập Đoàn Diệp Thị. Chân mày kiếm đen sắc sảo, lông mi dài, sóng mũi dọc dừa, nét mặt hoàn hảo không tì vết, tuấn tú, khôi ngô như thiên dáng lại chuẩn không cần chỉnh, cường tráng, phong độ...lại còn là người thừa kế khối tài sản kếch xù..Hắn mà chỉ cần nghiêm túc nhìn một cái thôi, thì có cả khối cô gái phải rụng trứng vì hắn...Từ Lạc lớn gan, cô đưa miệng mình mà hôn hắn một cái trên môi mỏng của tay sờ sờ bụng nhỏ của mình, nghĩ thật may, ban nãy hắn hung hãn như thế nhưng cái thai chẳng hề hấn gì. Khẽ cười cô nói thầm."Bảo bối à, con nhìn cho rõ, đây là baba của con...""Mặc dù baba rất tồi....nhưng mẹ thực yêu baba con lắm...""Ba ba của con, sau này sẽ có gia đình cùng người khác, nhưng mà mẹ không cần hắn, một mình mẹ sẽ nuôi con, được không?""Tối hôm nay, là buổi tối một nhà ba người chúngta ở cùng nhau. Ngày mai đi rồi, con nhớ lén tạm biệt với baba con nhé."Từ Lạc cứ vậy mà lẩm bẩm, mắt cô mở to, nhìn chăm chăm vào trần nhà, tâm tư phiền loạn...Đây là đêm cuối cùng cô được nắm gần Diệp Thành để ngủ trong suốt năm còn 5 tiếng nữa, mặt trời sẽ thức dậy. Kết thúc năm năm bên nhau. Chấm nay về sau, liền không liên quan, cô làm mẹ đơn thân nuôi con của cô. Diệp Thành sẽ được toại nguyện sống bên người mà hắn yêu. Tình nghĩa vợ chồng của hai người họ đối với hắn mà nói, cũng như bèo dạt mây trôi thế không muốn thì cũng phải cam tâm mà với Diệp Thành chẳng qua chỉ là hôn nhân ép yêu Lưu Tâm Nhã nên sẽ cùng cô ta đi đến hết cô chẳng qua chỉ là công cụ cho hắn giải toả mà thôi....Tới bây giờ, cô nên buông tay rồi...có níu kéo thì người thiệt vẫn là cô... Không khí trong phòng trở nên ám Thành cứ thế ôm vợ, thì thào bao lời muốn nói trong lòng cho cô nghe. Từ Lạc nghe anh nói, cảm xúc cũng thay đổi lâu mới lên tiếng, "được rồi, đừng có thả thính nữa, mau ngủ."Đoạn cô nằm xuống, kéo chăn, cả người quấn chăn kín mít. Diệp Thành nhìn bộ dạng vùi người trong chăn của Từ Lạc như đà điểu ngứa ôm cả người lẫn chăn, áp người gần hơn chút nữa, "sau này, em mãi mãi ở đây, hai ta ở chung một nhà, ngủ chung một giường, em đừng có đi nữa được không?" Lời nói này có bao nhiêu là tha Lạc ở trong chăn ho khan một tiếng. "Chẳng phải đồng ý với anh rồi còn gì, hỏi hỏi hỏi, anh là máy lặp lại hả?"Diệp Thành cười cười đáp "Mỗi một lần nghe thấy đáp án khẳng định của em, trong lòng anh lại kích động một lần.""Đồ đáng ghét này." Cả người Từ Lạc quấn chăn, giống như con sâu to cử động, bỗng nhiên ngồi bật dậy, liếc qua Diệp Thành, "Diệp Thành, cái đó....em chỉ đồng ý chung một giường thôi....còn chuyện kia thì....""Chuyện nào?" Diệp Thành tò mò."Chính là...." Từ Lạc ấp lòng Diệp Thành đã rõ cô muốn nói gì, nhưng lại cố ý muốn trêu chọc vợ một chút, "rốt cuộc là chuyện gì?""Hứ, đồ tra nam này, anh còn giả bộ thuần khiết," Từ Lạc không vui cáu giận, "là quan hệ tình dục, quan hệ vợ chồng ấy, biết chưa?"Cô hừ lạnh một tiếng, "em nói là tha thứ cho anh, nhưng mà vẫn chưa có suy nghĩ sẽ có chuyện kia với anh đâu, cho dù chung giường, nhưng vẫn phải có ranh rới."Diệp Thành đương nhiên biết, hiểu rõ, việc Từ Lạc chịu ngủ trên cùng một giường với anh, đã là một bước tiến triển dài rồi. Còn muốn thêm một bước thân mật hơn nữa trên thân thể, tạm thời vẫn chưa thể ôm cô, vỗ nhẹ sau lưng, "anh biết, nên là anh không có ép em, em yên tâm."Từ Lạc đưa lưng về phía anh, cười khúc khích châm chọc "Vậy ban nãy, anh nói xem, lúc anh đè trên người em, phía dưới anh gồ lên cái gì? Đừng nói với em là, khi không, nó cũng tự dưng biết chào cờ nhé."Diệp Thành chợt đỏ mặt, lúng túng ho khan một làm sao được, anh là đàn ông, ôm vợ ngủ, lại chính là ôm người mình yêu nhất, khó tránh khỏi sẽ sinh ra xúc động phản ứng đến dù anh vẫn kiềm chế, nhưng không thể không nói, phản ứng sinh lý mãnh liệt của anh cứ kêu gào không ngừng, anh thật sự muốn Từ Lạc, muốn thân mật với cô, cho dù là từ thâm tâm, hay tiếp xúc thân thể."Vậy anh vào phòng rửa tay giải quyết?" Diệp Thành làm bộ muốn từ trên giường rời Lạc day day trán, "thôi đi, giằng co mãi, mau ngủ đi, dù sao thì, sáng mai dậy, chỗ đấy của anh vẫn là dựng lên, sáng lên, tối lên, em cũng không quản."Nghe xong lời này, Diệp Thành mới trở lại trong chăn nhìn Từ Lạc bên cạnh, tâm lại ngưa ngứa, vươn tay kéo người qua, nhét chặt vào trong lồng ngực săn chắc của này mới được chứ. Trong lòng Diệp Thành rất thỏa tận lực nhẫn nhịn xuống dục vọng của bản thân, nhưng khổ nỗi, hơi thở dễ ngửi, hương thơm sạch sẽ trên người Từ Lạc lại cứ kích thích thần kinh của chết tiệt mà. Làm sao mà qua lúc lâu sau, anh thở dài nhìn Từ Lạc trong ngực mình, nhẹ giọng nói "Lạc Lạc, em ngủ chưa?" "Chưa, anh định làm gì?" Từ Lạc hung dữ."Có thể cho anh hôn em chúc ngủ ngon không?" Diệp Thành dè dặt đề xuất một thỉnh Lạc xùy một tiếng, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt mong đợi mang theo lửa nóng của Diệp mắng "Thật là, họ Diệp anh quả nhiên là tinh anh thương mại á, giờ còn học được một vốn bốn lời, được đằng chân lên đằng đầu, được voi đòi tiên, lòng tham không đáy, tỉ năm không đổi?" Diệp Thành nhìn khuôn mặt trắng noãn của Từ Lạc được ánh sáng nhu hòa chiếu lên, nhất thời nhịn không được, cúi đầu hôn sâu lên làn da mặt mịn màng một Lạc rõ là thấy phiền, nhưng cô lại không nỡ phản nụ hôn vừa ướt nóng, vừa động như vậy là qua, ai mà ngờ, sau khi hôn xong, Diệp Thành những tưởng anh sẽ ngủ được, nhưng trái lại, chỗ kia của anh lại phản ứng còn lớn hơn, thật sự không xong. Anh đành phải buông cô ra, "anh đi rửa tay chút, em ngủ trước đi."Dứt lời, vội vàng xuống giường, đi vào phòng rửa tay, thật là, cứ kiểu này, anh làm sao chịu nổi, vợ của anh cũng thật biết hành hạ Thành ở trong phòng rửa tay, dùng tay mình giải quyết một hồi, trong lúc đó, ở trong đầu anh, liên tục quay cuồng xuất hiện hình ảnh anh và Từ Lạc từng triền miên trước thể trắng nõn, mảnh khảnh mê người của Từ Lạc lúc cởi bỏ áo váy, làn da mịn màng, trắng hồng ửng lên lúc động tình với anh, sắc mặt và biểu cảm lúc hãm sâu trong dục vọng kia, tiếng rên rĩ khe khẽ của cô khi bị anh mạnh mẽ chiếm bá kia có bao nhiêu là mê người...... Anh càng nghĩ đến càng cảm thấy trong lòng như có mồi lửa nóng thiêu đốt, đợi đến khi rốt cuộc ngọn lửa thiêu này qua đi, anh mới xử lý xong, từ phòng rửa tay đi ra, trở lại gian hơi lâu, trở lại thì Từ Lạc ở trên giường đã sớm ngủ hô hấp của cô nhàn nhạt, khiến Diệp Thành không khỏi cam lòng, anh cẩn thận không gây ra động tĩnh lớn, tránh đánh thức vợ nhẹ nhàng vén chăn chui vào nằm gần cô, Từ Lạc theo bản năng trở mình, bất giác xoay người, ôm lấy cục ấm áp to lớn bên cạnh, ngủ say hơn. Diệp Thành bị cô ôm bất ngờ, cười đến ngọt ngào thỏa mãn, thuận thế ôm người vào ngực thật chặt, thở phào một cùng, sau một thời gian dài, anh lại có thể ôm vợ để ngủ mỗi đêm được rồi....

vợ ơi yêu lại nhé